Hũ đựng tiền này là cái hũ cũ nhà họ dùng để muối dưa chua nên Quý Kinh Bạch vừa nhìn đã nhận ra, nhưng hắn không biết tiểu thê tử của hắn đột nhiên ôm cái hũ này làm cái gì.
"Này!" Diệp Quả Quả vừa bước vào nhà đã đứng trên giường, đưa cái hũ cho hắn.
Quý Kinh Bạch theo bản năng đỡ lấy.
Nhìn nàng một cái, hắn mới đổi tay bế lấy cái hũ, mở nắp ra xem bên trong là gì.
Nhìn thấy bên trong toàn là bạc trắng, còn có mấy thỏi mười lượng bạc, ước chừng khoảng bốn trăm lượng, hắn liền: "..."
"Cho chàng." Nàng cười tươi rói.
"Tại sao... lại cho ta?" Sắc mặt Quý Kinh Bạch đầy phức tạp. Hắn là người làm phu quân, đáng ra phải cho nàng tiền tiêu xài.
Diệp Quả Quả không thể nói ra quy tắc ở thế giới của nàng là "người mạnh nuôi gia đình", mà hắn đã bị trúng độc, dù có giỏi đến đâu thì hai năm sau cũng sẽ chết, hơn nữa, hắn cũng chưa chắc đánh lại được nàng, vậy thì trong nhà này, nàng mới là người mạnh nhất, đương nhiên là nàng phải nuôi gia đình rồi. Nuôi hắn đó.
Nhưng xét đến việc nam nhân ở thế giới này đều trọng nam khinh nữ, nam nữ bất bình đẳng, nàng không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của hắn, nên nàng cũng không nói thật, mà chỉ cười ha hả nói: "Bởi vì chàng là tướng công của ta, ta chỉ muốn đem tất cả những thứ tốt nhất của ta cho chàng."
Mà bạc chính là thứ tốt nhất.
Trong lòng Quý Kinh Bạch chợt thấy cảm động, mặt hắn không biểu cảm nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng hồi lâu, mới đưa tay lên, nhẹ nhàng nhưng lại hơi không được tự nhiên, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
Diệp Quả Quả lập tức cau mày, nét mặt vô cùng khó xử. Nàng cảm thấy hắn giống như đang xoa đầu chó. Lần đầu tiên nàng xoa đầu con chó nhà mình cũng là như vậy.
Những mà nàng cũng không nói gì.
Một người nuôi gia đình giỏi, phải là người có một trái tim bao dung với gia đình.
Nhưng bàn tay của tướng công nàng rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp hơn cả một tác phẩm nghệ thuật, nó rất phù hợp với khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nghĩ vậy, Diệp Quả Quả lại có chút chạnh lòng, nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ im lặng giấu hai bàn tay béo múp của mình sau lưng.
Không so sánh thì sẽ không đau lòng.
Quý Kinh Bạch nhìn thấy hành động nhỏ của nàng, hơi sững lại một chút, sau đó, khóe môi khẽ cong lên, bỏ năm lượng bạc của mình vào trong hũ, lại đậy nắp lại, đợi đến khi cất cái hũ trở lại chỗ cũ, hắn mới quay lại.
Diệp Quả Quả thấy vậy, cũng không nói gì. Nàng đã cho hắn rồi, hắn muốn để ở đâu thì để ở đó.
“Có tiền mà không sửa sang lại nhà cửa, phòng ốc à?” Quý Kinh Bạch nhìn nàng, nói ra thắc mắc trong lòng.
“Hả?” Diệp Quả Quả bị hỏi bất ngờ, một lúc lâu sau mới ỉu xìu nói: “Ta quên mất rồi…”
Cả tháng nay, nàng chỉ nghĩ đến việc mau chóng tiết kiệm đủ tiền cho cuộc sống sau này, sau đó, mới có thể thong thả, không áp lực gì mà trồng lúa, cày ruộng, nào có nghĩ đến chuyện sửa nhà. Nếu không phải hắn nhắc nhở, nàng còn chưa nhớ ra mình đã quên mất chuyện này.
Quý Kinh Bạch hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ trả lời như vậy, một lúc lâu sau, mới an ủi một câu: “Không sao đâu, ngày mai ta sẽ sửa.”
“Ừm.” Diệp Quả Quả lập tức vui vẻ trở lại, muộn phiền của nàng nhanh đến mà cũng nhanh đi.
Ngày mai nàng phải đi lên trấn trên một chuyến, để báo cho Quý Đại Nha là hắn đã trở về, vậy hắn cứ sửa đi, hắn hiện tại không bị phát độc, sức khỏe rất tốt, sửa cái mái nhà cũng không có vấn đề gì.
...
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Diệp Quả Quả đã thức dậy, đi ra ngoài nhà chính, nàng phát hiện Quý Kinh Bạch cũng đã dậy, đang đứng ở cửa bếp, dựa vào ánh đèn mờ ảo trong bếp, dùng cành liễu đánh răng.
Diệp Quả Quả mỉm cười chào một tiếng, mới cầm lấy cành liễu của mình, cắn mềm một đầu, đứng bên cạnh hắn, nhúng muối, cũng bắt đầu đánh răng.
Nàng một bên thì đánh răng, một bên lại lén lút nhìn hắn.