Đây là giả, tất cả mọi thứ đều là giả! Tống Thính Lam nhắc nhở bản thân, hiện tại nhất định phải rời đi, không thể chết ở chỗ này được! Cậu ta cắn mạnh đầu lưỡi, dùng cơn đau để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng của cơ thể, nhưng đôi mắt lại giống như bị thứ gì đó quét qua, bề mặt nhãn cầu lập tức trở nên cực kỳ khô.
Nó khô đến nỗi Tống Thính Lam không thể mở mắt ra được, là bệnh khô mắt trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu ta vội vàng lấy thuốc nhỏ mắt trong túi nhỏ vào mắt, tiếp đó mò mẫm đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa phòng ngủ.
Bình thường cậu ta chỉ cần nhỏ thuốc nhỏ mắt là có thể khỏe hơn rất nhiều, nhưng lúc này trong mắt lại càng ngày càng khô.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tống Thính Lam dụi dụi mắt, trên nhãn cầu chỉ có đau rát. Mí mắt cũng không nâng lên nổi, tựa như thứ nhỏ vào mắt cậu ta vừa rồi vốn dĩ không phải thuốc nhỏ mắt, mà là một chai keo dính cao su độ bền cao.
Kẽ hở của mắt đã hoàn toàn dính lại, đôi mắt to của Tống Thính Lam không thể mở ra nổi. Cậu ta mất đi thị giác cũng không thèm đếm xỉa gì đến chạy trốn nữa, hai tay không ngừng sờ vào vị trí hốc mắt.
“Không nhìn thấy, mẹ ơi, con không nhìn thấy.” Tống Thính Lam che mắt kêu lên, không thể nhúc nhích dù chỉ là nửa bước. Cậu ta dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái tách mí mắt trên và dưới ra, hy vọng có thể nhanh chóng gỡ mí mắt ra. Nhanh lên nào, nhanh lên chút nữa, mau tách nó ra đi, mình không thể chết ở chỗ này được!
Mà ở trên đỉnh núi Vọng Tư, Lưu Giang, Trương Đào và Vương Tiểu Huân còn đang chạy, chạy đến nỗi phổi cũng sắp nổ tung.
“Thứ kia còn đi theo không? Nó chạy đi đâu rồi?” Lưu Giang đang chạy thì dừng lại, thở hổn hể dựa vào một thân cây.
Súng trong tay Trương Đào chưa hề thu lại, chốt an toàn đã tháo bỏ từ lâu, anh ta thà mạo hiểm cướp cò cũng phải cầm nó. Anh ta và Vương Tiểu Huân đồng loạt nhìn về phía sau, không nhìn thấy gì cả. Thế nhưng mấy phút trước, ông lão kia vẫn còn đi theo cả ba, không nhanh không chậm, âm hồn không tiêu tan như thể muốn giày vò bọn họ đến chết.
“Tạm thời... Tạm thời an toàn.” Trương Đào cũng tựa lưng vào cây cổ thụ ở phía sau, bầu trời thỉnh thoảng lóe lên một tia chớp. Tuy nhiên đây vốn dĩ không phải là hiện tượng thời tiết tự nhiên, mà là biến hóa phong thủy trong sát. Vương Tiểu Huân dứt khoát ngồi bệt xuống đất, ngơ ngơ ngác ngác, đến khi cô ta rốt cuộc cũng hoàn hồn lại thì không nhịn được bật khóc, “òa” một tiếng cực kỳ sợ hãi.
Lúc trước cô ta còn cười nhạo Tiêu Vi khóc sướt mướt, cuối cùng cũng đến lượt bản thân.
“Im miệng! Đừng lên tiếng!” Lưu Giang hoàn toàn không thương hương tiếc ngọc, chỉ biết âm thanh có thể dẫn ma quỷ đến. Thế nhưng tiếng khóc của Vương Tiểu Huân không dừng được, vì thế anh ta nhìn sang Trương Đào, ra hiệu cắt cổ.
Người kia lập tức hiểu ý.
Gϊếŧ cô ta!
Hai người quyết định sự sống chết của Vương Tiểu Huân chỉ bằng một thoáng trao đổi ánh mắt. Đầu tiên hai người họ dẫn theo cô ta không dễ chạy, thể lực không theo kịp, gặp chuyện còn không ngoan ngoãn, chạy một đường thì hét cả đoạn đường. Quan trọng hơn là, cả hai cũng không có ý định cứu người, Vương Tiểu Huân đã biết lai lịch của bọn họ, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao thôi.
Mà Vương Tiểu Huân vẫn chưa biết Trương Đào đã rút dao găm ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối, toàn thân run rẩy bởi vì kiệt sức.
Cô ta hối hận rồi, tại sao lại phải cãi nhau với gia đình, khăng khăng bỏ nhà ra đi gì đó, khăng khăng quen đám bạn xấu nào đó, nhất quyết lên núi Vọng Tư thám hiểm chứ? Cuộc sống đang rất tốt đẹp mà, vì sao trước kia cô ta lại không hiểu chuyện, khăng khăng đối nghịch với cha mẹ? Bây giờ thì hay rồi, nơi này thật sự có ma quỷ, bản thân cũng không thể quay về nhà được nữa.
Không được, mình vẫn chưa thể chết... Cô ta điên cuồng muốn rời khỏi nơi này, muốn trở về thế giới bình thường. Ngắm mặt trời, xem tivi, lướt điện thoại di động mọi lúc mọi nơi, ngủ một giấc yên bình. Cô ta sẽ không bao giờ gây gổ với gia đình nữa...
Không biết từ lúc nào, nước mắt của cô ta bị sặc vào cổ họng, ngay khi Vương Tiểu Huân cúi đầu ho khan thì một bàn tay bỗng nhiên bịt chặt miệng cô ta lại, lưỡi đao lạnh như băng dán vào trên cổ.
Trương Đào vốn định giơ tay chém xuống rồi, ai ngờ ông lão âm hồn không tan kia lại lần nữa xuất hiện. Lần này trên người ông ta đã chẳng còn quần áo nữa.
Thân thể già yếu của con người hoàn toàn trần trụi, làn da chảy xệ tạo thành nếp gấp như khe rãnh, ánh mắt của ông lão ngơ ngác nhìn về phía bọn họ, tạm thời không có bất kỳ động tác nào.