Dươиɠ ѵậŧ dữ tợn mọc ra gai ngược cùng cái loại xúc cảm nhờ nhợ chen vào giữa hai chân cô hiện lên trong tâm trí, mặc dù Liễu Tiên Bạch đã từng nói, lúc làm chuyện ấy với cô chính là bộ dáng bây giờ, nhưng Lâm Văn Nghệ vẫn ngưng thở, ánh mắt mất kiểm soát dời đến giữa hai chân hắn.
Đương nhiên là Liễu Tiên Bạch cảm thấy tầm mắt của cô, loại cử động tràn ngập ám chỉ này làm cho sóng nhiệt vốn dâng trào trong cơ thể bắt đầu chảy xiết, bụng dưới tê nóng một lúc, dươиɠ ѵậŧ bắt đầu sưng lên theo bản năng.
Hắn nhăn lông mày, quay người tiếp tục đi vào trong động, "Long Tộc vốn thuộc Thần Tộc, căn bản không cần tu hành độ thế phi thăng, vì vậy cũng cực ít thấy họ hiện thế, thứ mọi người nhìn thấy và tiếp xúc được, phần lớn là rắn sau khi tu luyện hóa giao hóa rồng mà thôi."
... Hóa ra là như vậy.
Lâm Văn Nghệ thấy hắn đi ra một chút khoảng cách, vội vàng xách túi du lịch bước nhanh đuổi theo, "Vậy lần này anh Độ Kiếp sang cái gì?"
"Giao." Liễu Tiên Bạch cũng không sợ Lâm Văn Nghệ xem thường mình, nói thẳng: "Nếu loài rắn chúng ta có được cơ duyên, có thể khai linh trí hóa hình thành công, muốn phi thăng có hai cách, một là độ thế tích góp từng tí một công đức, bề trên nhìn thấy chiến công của cô, sẽ đến tuyên phong, như vậy là được phi thăng trực tiếp."
"Cách thứ hai thì sao?"
"Hai là dựa vào chính mình tu luyện chống đỡ qua thiên kiếp, năm trăm năm có thể hóa Giao, tiến vào trạng thái bán yêu bán thần, nghìn năm có thể hóa rồng thành thần, nhưng điểm quan trọng là phải có thể trụ được."
"Nếu như gánh không được sẽ như thế nào?"
"Gánh không được, trọng thương là nhỏ, chỉ sợ bị đánh về nguyên hình, thậm chí có thể sẽ tan thành mây khói."
Lâm Văn Nghệ hít vào một hơi, "Cái này, nghiêm trọng như vậy sao?"
"Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn miễn cưỡng Lâm tiểu thư."
"A... Tiểu Nghệ, gọi ta Tiểu Nghệ là được..." Xem ra bất kể như thế nào thì cô cũng phải kiên trì, dù sao người ta cũng có thể sẽ tan thành mây khói rồi, cô tính là cái gì...
"Ngại quá, trong lúc nhất thời tôi còn chưa quen mấy ."
"Không sao không sao, chậm rãi sẽ thành thói quen, ha ha..."
Liễu Tiên Bạch đương nhiên có thể cảm giác được nỗi sợ của cô, thậm chí sự sợ hãi của cô càng rõ ràng hơn, từ khi cô biết hắn là rắn.
Cảm xúc đã bình lặng quá lâu quá lâu rồi, không biết làm sao lại bỗng nhiên cũng có chút sóng gió nổi lên.
Hắn không nói tiếp nữa, nhíu mày tiếp tục đi về phía trước, Lâm Văn Nghệ đi theo phía sau hắn, lại đi được một đoạn ngắn, tầm mắt sáng tỏ thông suốt, xuất hiện một không gian rất lớn, tối thiểu ba bốn trăm mét vuông.
Trên vách tường nơi đây cũng cách một đoạn lại có một viên ngọc hình tròn phát ra ánh sáng ấm áp mà cô vẫn thấy dọc theo đường lúc đi vào, chỉ là bên trong lớn hơn một chút, khoảng bằng quả trứng gà, cũng có cái hình tròn, cái hình bầu dục, không quá ngay ngắn, tầm mười viên như vậy.
Ở chính giữa, có bàn đá cùng ghế đá, dựa vào ngay phía trước vách tường là một ngăn tủ cực lớn, nhìn có vẻ giống như tủ thuốc ở tiệm thuốc Trung y, phía trên được bày đầy bình sứ đủ các loại màu sắc, chi chít dày đặc, không có một nghìn cũng phải vài trăm cái.
Bên trái treo màn trúc, bên phải là một cái bệ đá hình chữ nhật dựa vào tường, trên bệ đá là màn che màu đỏ, còn phủ chăn và gối thêu màu đỏ...
Rất rõ ràng, đây không phải là bệ đá, mà là giường... Hẳn là lúc trước muốn cưới cô đã cố ý trang trí...
Phòng cưới này... Cũng quá đặc biệt đơn sơ rồi...
Lâm Văn Nghệ vừa sợ vừa không biết nói gì, cứng ngắc cất bước không tình nguyện đi theo Liễu Tiên Bạch đến trước bàn đá.
Cô cho là hắn sẽ mời cô ngồi, không ngờ hắn quay người, chỉ vào chỗ màn trúc nói: "Đó là chỗ tắm gội, ta đã sớm chuẩn bị xong nước ấm."
? ? ?
Cái gì mà đó là chỗ tắm gội, ta đã sớm chuẩn bị xong nước ấm?
Lâm Văn Nghệ chớp chớp mắt, quay đầu nhìn hắn, "Ý của anh không phải là... bây giờ?"
"Bằng không thì sao đây?"
Còn bằng không thì sao nữa?
"Ha... bây giờ, bây giờ vừa mới sáng sớm... Ha ha ha ha..." Lâm Văn Nghệ lại lần nữa bị sợ cười.
Liễu Tiên Bạch khó hiểu, "Giao hợp cần phân buổi sáng buổi tối sao?"
"Á..." Hình như, đúng là, cũng không có cái quy định cứng nhắc này...
"Không dối gạt Lâm tiểu thư, lúc ta đi tìm cô, kỳ thật đã uống thuốc ức chế tình kỳ giai đoạn đầu, nhưng giống như đã không có tác dụng, hiện tại tình triều đã cuồn cuộn trong người, dươиɠ ѵậŧ cũng đã bắt đầu trướng đau, ta rất gấp..."
Cũng không biết là có phải thuốc để quá lâu mất dược hiệu, không có chút tác dụng nào hay không...
Hắn, hắn còn rất gấp? ! !
Lâm Văn Nghệ môi mím thật chặt, siết chặt túi du lịch trong tay, lý trí nói cho cô biết, hiện tại nên quay người đi tắm rửa, nhưng thân thể lại không nhúc nhích được, hiển nhiên cô vẫn đánh giá cao năng lực thừa nhận của bản thân...
"Vậy, tôi tôi cũng không gạt Liễu đại tiên ngài làm gì, tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng mà hiện tại tôi rất sợ... Tôi đi không đặng..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Văn Nghệ vo thành một nắm, thanh âm mang theo khóc nức nở, gọi luôn là Liễu đại tiên, Liễu Tiên Bạch sửng sốt, nhìn bộ dạng kia của cô vừa cảm giác vừa đáng thương vừa buồn cười.
Hắn cũng nhịn không được quay đầu trầm thấp cười ra tiếng, dừng một chút mới quay lại nhìn cô, "Vậy làm sao bây giờ?"
Vãi! Hắn đang hỏi cô sao?
Lâm Văn Nghệ im lặng, nghẹn mấy hơi, mới thốt ra thanh âm, "Chỗ anh có rượu không, cho tôi một chút."
Uống nhiều rồi, thì cái gì cũng không biết...
Lâm Văn Nghệ vừa nói xong, hình như Liễu Tiên Bạch nghĩ tới điều gì, ngón trỏ chỉ về phía không khí, "Cô đi tắm gội, ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn."
"Ừ." Lâm Văn Nghệ buồn buồn trả lời một tiếng, rồi cứng ngắc quay người, khó khăn cất bước.
Liễu Tiên Bạch đứng tại chỗ nhìn cô đi vài bước, có chút bận tâm hỏi: "Còn có thể đi không?"
"Có thể, có thể chứ... chỉ là hơi chậm thôi..."
Liễu Tiên Bạch nhịn không được bật cười, bó tay với cô...
Hắn vẫn nhìn Lâm Văn Nghệ vén màn trúc lên đi vào, mới quay người đi tới trước tủ thuốc bầy đặt bình sứ nhỏ, lục lọi tìm xem.
Tìm một hồi lâu, hắn nắm một bình sứ nhỏ màu đỏ trong tay, mở ra nút bình ra đưa bình lại gần chóp mũi hít hà.
Vẫn tốt, ngửi mùi vị này, có lẽ cũng không mất đi hiệu lực vì để lâu năm...
Nhưng mà vậy thì thật là lạ, dùng bình sứ bình thường cất giữ thuốc bình thường cũng không mất đi hiệu lực, vậy mà cái bình bằng Huyền Quy Xác hắn cố ý luyện hóa dùng để bảo tồn đan dược đặc thù sao lại không được?
Hắn ngờ vực, ngẩng đầu, thò tay cầm một chiếc bình nhỏ màu nâu đen mở ra, ghé sát vào hít hít.
Ngửi mùi vị rất đúng, vậy là xảy ra vấn đề ở đâu?