Mùi tươi mát của linh sam trên người anh hòa với mùi nước khử trùng, tạo thành một thứ ma lực mù quáng.
Tô Nhạn bởi vì thiếu dưỡng khí, đại não trong mấy giây này như bị chết máy.
Chờ tới lúc khôi phục tinh thần lại bị hai chữ không hề che giấu bên tai kia làm cho máu nóng sôi trào.
Vậy mà anh lại có thể tự nhiên như không nói ra hai chữ kia!
“Không xuống?”
Tô Nhạn: “Hả? Xuống!”
Vừa định nhảy xuống thì lập tức bị cánh tay của Yến Hồi Thời chặn lại.
Trong nháy mắt, cả người cô treo lơ lửng, anh thoải mái đưa tay ôm cô rồi bế xuống đất.
Với cân nặng của cô, Yến Hồi Thời căn bản không cần dùng đến một cái tay còn lại.
Dây quần của anh thả lỏng, vạt áo sơ mi kéo dài xuống che đi cơ bụng hoàn mỹ. Muốn rớt hẳn xuống cũng không được, thật sự gãi đúng chỗ ngứa.
Tô Nhạn thản nhiên liếc mắt nhìn, trong lòng lập tức ngứa ngáy.
Đây chắc chắn là hồ ly tinh chuyển thế!
Cô bỗng cảm thấy khát nước: “Vậy, em đi ra ngoài trước. Nếu có việc gì anh hãy gọi em.”
Vừa mới xoay người, Yến Hồi Thời đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô quay lại: “Không thể tiếp tục à?”
“Hả?” Tô Nhạn nghe không hiểu: “Cái, cái gì cơ?”
Yến Hồi Thời kéo tay cô xuống: “Bạn gái, giúp anh một chút?”
Yến Hồi Thời cầm lấy tay Tô Nhạn, cẩn thận giúp cô rửa sạch từng ngón tay.
Tô Nhạn như rối gỗ bị anh nắm lấy, nhất thời không dám nhìn anh giây nào.
Cô đỏ mặt, cảm thấy ảo não vì mình vừa rồi nhất thời hồ đồ.
Mặc dù là cô tình nguyện, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mình đã bị lừa.
Anh chỉ gọi cô là “bạn gái” khi cần thiết mà thôi.
Ngày thường lúc bắt nạt cô thì luôn gọi là “người bạn nhỏ”.
Tay cô mỏi chết mất nhưng lại không thể nói ra, đành phải nén giận.
Yến Hồi Thời dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mũi cô một cái, sau đó lau nước ở trên mặt cô.
Tô Nhạn không hề động đậy, một lúc sau mới khịt mũi ‘hừ’ một tiếng.
Yến Hồi Thời dùng ngón tay búng vài giọt nước lên mặt cô, “Người bạn nhỏ, thái độ gì đấy?”
Tô Nhạn khó chịu vươn tay lau hết nước lên người anh, “Vừa rồi anh gọi em là bạn gái!”
Áo sơ mi của Yến Hồi Thời nháy mắt ướt đẫm, dán sát vào da, không những không chật vật mà còn tăng thêm một tia dụ hoặc.
Tô Nhạn nhìn chằm chằm anh hai giây, đột nhiên quay mặt đi không dám nhìn tiếp.
Giọng nói Yến Hồi Thời vang lên bên tai cô, “Vừa nãy là bạn gái, không phải bây giờ đang dạy bạn nhỏ cách trải nghiệm cuộc sống sao?”
Tô Nhạn, “Trải nghiệm cuộc sống gì cơ?”
Yến Hồi Thời, “Cuộc sống vợ chồng.”
“Chồng…” Tô Nhạn giận dữ: “Yến Hồi Thời! Anh!” Không, không phải anh không vặn cổ được sao? Làm sao vẫn có thể cúi đầu xuống nói chuyện được chứ?
Tô Nhạn kịp phản ứng, vẩy nước lên người anh: “Yến Hồi Thời là tên đại lừa đảo!”
Yến Hồi Thời né tránh sự công kích của cô.
“Vừa rồi thật sự không động đậy được, nhưng em làm thì lại được. Anh cũng cảm thấy thật thần kỳ.”
Tô Nhạn tức giận trừng mắt nhìn anh: “Hừ!” Cô mới không tin đâu.
Yến Hồi Thời quan sát sắc mặt của cô: “Cho anh một chút gợi ý, là thật sự đang tức giận hay là e lệ đấy?”
Cả người Tô Nhạn bị vẩy nước ướt sũng, đưa tay lên lau mặt: “Không cho!”
“Hung dữ như vậy, xem ra là e lệ rồi.”
“…”
Lòng bàn tay vẫn còn nóng rát, Tô Nhạn chắp tay ra sau lưng: “Anh tắm rửa nhanh lên, đừng để bị cảm.”
Ngay cả khi cô đang tức giận, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng mềm mại khiến lòng người thư thái như thế.
Yến Hồi Thời muốn hôn cô một lần nữa.
Tô Nhạn nhanh tay lẹ mắt tránh thoát, đứng sát tường làm ra vẻ hùng hổ nói: “Không cho anh nghĩ lung tung!” Anh nghĩ một hồi thì càng khiến cô thảm hơn.
Vừa rồi lăn lộn một vòng, nước trong bồn tắm đã vơi bớt.
Tô Nhạn một lần nữa xả nước, sợ người này lại lôi kéo cô không thả, chạy thật nhanh ra ngoài.
Không may lại trượt chân, “A —” Tô Nhạn kinh hô.
Yến Hồi Thời phản ứng nhanh duỗi tay bắt lấy cô, vết thương vừa kéo đã bị đau.
Một giây sau, Tô Nhạn ‘Bốp’ một cái rồi nằm ngửa trên sàn nhà.
Hai mắt đầy sao choáng váng khoảng hai giây, sau khi hoàn hồn, cô đã không kiềm chế được mà khóc oà lên.
Yến Hồi Thời chạy nhanh ôm cô đi đến sô pha, vẻ mặt khẩn trương, cẩn thận kiểm tra ót cô: “Bị ngã chỗ nào?”
Tô Nhạn cảm thấy rất mất mặt, quay mặt sang chỗ khác: “Đều tại anh, bị thương thế này rồi mà còn có tâm tư bậy bạ được nữa.”
“Trách anh.” Yến Hồi Thời thừa nhận sai lầm: “Giận à?”
Tô Nhạn không muốn để ý tới anh.
Yến Hồi Thời hạ thấp tư thế, khiêm tốn nhận sai: “Lần sau chuyện này sẽ không kéo theo em nữa. Bị ngã ở đâu rồi?”
Không lôi kéo cô, vậy anh muốn lôi kéo ai?
Tô Nhạn vẫn không để ý tới anh.
Yến Hồi Thời: “Chiến tranh lạnh à? Tô Nhạn, nhìn anh.”
Tô Nhạn ngoảnh mặt đi, cô nhìn ghế sô pha rồi nhìn sàn nhà nhưng không nhìn anh.
Hồi xưa ở trước mặt cô, anh luôn lấy thân phận trưởng bối mà mạnh mẽ nghiêm khắc, cô thì cứ phải ngoan ngoãn kiềm chế theo. Hiện giờ mối quan hệ đã khác, cô lộ rõ bản tính, lập tức không để ý tới anh.
Yến Hồi Thời ngồi lại nói: “Có vẻ như mấy ngày này, Mật Mật không quan tâm đến anh nữa. Vừa hay anh sẽ đi công tác bên ngoài.”
Tô Nhạn đột nhiên quay lại và nói: “Anh muốn đi đâu? Vết thương còn chưa lành, còn muốn chạy loạn khắp nơi, mẹ anh biết sẽ nói anh.”
Yến Hồi Thời: “Chịu nói chuyện rồi?”
Tô Nhạn: “…”
Yến Hồi Thời không chọc giận cô nữa, sau khi kiểm tra khuỷu tay và đầu gối của cô, anh đi lấy thuốc rồi xoa giúp cô.
Tô Nhạn vừa rồi cảm thấy rất mất mặt, lúc này bình tĩnh lại, ngẫm kỹ vì sao mình lại giận chó đánh mèo với anh. Nhưng cơn giận đã bộc phát, chưa gì lại bị dỗ dành nhanh như vậy, chỉ có thể chết mà không hé răng.
Cô lén lút liếc nhìn Yến Hồi Thời, anh cụp mắt xuống, cẩn thận xoa thuốc cho cô. Ngay cả khi người đàn ông ngạo mạn này cúi thấp đầu, anh vẫn có thể duy trì sự nho nhã và trầm ổn của mình.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy đầu gối trắng nõn sạch sẽ của mình, cô không biết anh đang ngồi xổm xoa xoa cái gì nữa.