Ngày hôm sau.
Tô Nhạn rời giường rửa mặt, Yến Hồi Thời đã đi gặp khách hàng từ sớm.
Anh gửi tin nhắn giọng nói cho cô, “Tô Nhạn, nên dậy rồi.”
“Ngày đầu đi làm, đừng đến trễ.”
Mới có 7 giờ rưỡi, ông chủ đều đi làm sớm thế sao?
Tô Nhạn nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, chạy về phòng thì đột nhiên ngây người.
Trước đây đều chỉ là làm thêm, bây giờ mới là công việc chính thức đầu tiên của cô. Cô không biết nên mặc bộ quần áo nào cho phù hợp.
Điện thoại lại hiện lên tin nhắn của Yến Hồi Thời: [ Ngăn tủ thứ hai, tủ bên trái ở phòng để quần áo, bên trong là quần áo của em. ]
Tô Nhạn còn chưa tới phòng để quần áo bao giờ, vẫn luôn là một mình Yến Hồi Thời dùng nó, cô dựa theo lời anh nói, kéo ngăn tủ thứ hai ra.
Bên trong treo đầy quần áo đủ bốn mùa, mùi hương thơm nức, vô cùng sạch sẽ.
Cô hỏi: [ Mua khi nào thế? ]
Yến Hồi Thời: [ Trước khi em về. ]
Tô Nhạn tò mò: [ Sao anh biết số đo của em? ]
Yến Hồi Thời: [ ? ]
Yến Hồi Thời: [ Sờ hai năm rồi còn có thể không biết sao? ]
Tô Nhạn: …
Tô Nhạn chọn một bộ đồ tương đối nghiêm túc, áo sơ mi cùng với chân váy.
Trước khi Yến Hồi Thời đi đã phối hợp túi và giày giúp cô, trong phòng để quần áo có cả hình ảnh những món đồ ấy trên tạp chí.
Nhãn hiệu nổi tiếng này tốn thời gian suốt hai năm mới nhét đầy tủ quần áo.
Trong hai năm này, mỗi ngày Tô Nhạn ăn một quả mật đào, Yến Hồi Thời lại mua quần áo cho cô.
Đêm khuya tĩnh lặng không ngủ ngon, anh sẽ thức giấc treo từng món đồ vào tủ, phối hợp từng chiếc túi với mỗi đôi giày, giống như chơi mô hình vậy, anh còn vì cô mà góp nhặt những chiếc túi giới hạn suốt mấy năm nay.
Loại hành động nhàm chán này cũng khiến Yến Hồi Thời tự cảm thấy buồn cười nhưng lại rất siêng năng làm mỗi ngày.
Chu Giai Minh đi vào văn phòng.
“Yến tổng, TY bên kia thu mua còn thiếu một vị cổ đông nữa thôi, mấy vị bên trên cũng rất có thành ý. Nhưng mà… Vị cổ đông kia lại rất khó trị.”
Yến Hồi Thời đã đoán ra, “Giáo sư Nam?”
Chu Giai Minh gật đầu, “Đúng vậy.”
Yến Hồi Thời, “Bởi vì Quân Đằng có cổ phần của bác cả tôi nên bà ấy không muốn dính dáng một chút nào tới nhà họ Yến?”
Chu Giai Minh, “Theo tin tức của bên đó, hẳn là nguyên nhân này.”
Lần này Yến Hồi Thời nhất định phải có được, “Tôi đi tìm bà ấy nói chuyện.”
Đình Chiêm Duy Thiết, tên gọi tắt là văn phòng TY, là công ty có danh tiếng trong giới, cũng là một công ty thiết kế cao cấp nhất trong nghề.
(Bản gốc là 庭蕥唯设.)
Năm 1996, thiết kế của Nam Định Ngọc nổi bật với hơn 20 công ty nhà thầu trong và ngoài nước, bắt đầu thành danh tại tháp Hoằng Hà, cùng năm đó bà đã hợp tác với bạn bè sáng lập lên văn phòng thiết kế TY này.
Sau đó, Nam Định Ngọc ở lại Đại học A giảng dạy, nhưng bà vẫn còn giữ 15% cổ phần của TY.
Lần đầu tiên Tô Nhạn tới tổng bộ, cũng là lần đầu cô bước chân lên tháp Hoằng Hà.
Phong cách thiết kế của Nam Định Ngọc thật sự rất độc đáo, thanh cao kiêu ngạo, tựa như ánh trăng lạnh phía chân trời.
Bởi vậy có thể thấy được, căn biệt thự của Yến Hồi Thời bên Thiên Thanh Loan không phải xuất phát từ tay bà.
“Tô tiểu thư, đây là vị trí làm việc của cô.”
Nhân viên tiếp tân bị dung mạo của Tô Nhạn hấp dẫn, đứng ở bên cạnh nhìn cô sắp xếp vị trí làm việc của mình.
Tô Nhạn nhận thấy tầm mắt ở bên cạnh, ngẩng đầu chần chờ nói, “Xin hỏi, còn có việc gì không ạ?”
“Không có không có.” Chị gái xua tay cười tươi với cô, “Em trông rất xinh đẹp.”
Tô Nhạn, “… Em cảm ơn ạ.”
“Váy em cũng rất đẹp!”
“… Dạ vâng.”
“À phải rồi, suýt nữa chị quên mất, chị giúp em đi báo cáo với chị Amy nha.”
Tô Nhạn, “Vâng, em cảm ơn ạ.”
Amy là tổ trưởng của Tô Nhạn, là người hay nói, Tô Nhạn cũng có thể ứng phó được. Amy nhìn ra tính tình cô hướng nội, giao công việc xong lập tức không lôi kéo cô nói chuyện nữa.
Tô Nhạn mang theo một danh sách đơn hàng lớn tới đây, mọi người khó tránh khỏi tò mò với cô, đồng nghiệp đều chủ động tới gần bắt chuyện.
Cùng tổ có một nữ sinh khác tới trước Tô Nhạn mấy ngày, nhìn thấy mọi người ai cũng hiền lành tốt bụng với cô, có chút ghen tị, cũng không tới chào hỏi.
Vốn dĩ Tô Nhạn cũng không am hiểu cách giao tiếp xã hội, đối phương không để ý tới cô, cô cũng không cảm thấy gì hết, ai cũng như vậy thì tốt, cô cũng không cần chủ động đi bắt chuyện.
Amy thêm cô vào nhóm chat trong công ty.
Ở bên trong tag cô: [ Tô Nhạn, đơn của Maine buổi chiều em đi nói chuyện với khách hàng nhé. ]
Maine là vợ trước của Triệu Thế Nông, công ty thực phẩm chức năng Bùi Lạp.
Tô Nhạn trả lời: [ Vâng ạ. ]
Trong nhóm chat vô cùng náo nhiệt, mọi người đều rất hoan nghênh Tô Nhạn.
Có vài người đồng nghiệp thêm bạn với cô, cô cũng ngại từ chối, lập tức đồng ý hết.
Sau đó cô yên lặng vào phần cài đặt, sửa thành bạn bè mới chỉ xem được ba bài viết gần đây nhất.
Tô Nhạn có tật xấu là mù đường, ngày đầu tiên đi làm cô còn chưa kịp thích ứng, giữa trưa lúc tới nhà ăn công ty còn suýt chút nữa lạc đường.
Trước khi xuống lầu, cô còn cố ý đi dạo một vòng để nhận biết đường, vẫn sợ mình quên còn cầm điện thoại chụp số tầng mới yên tâm đi vào thang máy.
Chị gái lễ tân vui vẻ, “Cô ấy thật đáng yêu!”
“Đừng thấy tuổi cô ấy còn nhỏ, người ta tốt nghiệp khoa kiến trúc Đại học A đấy, tác phẩm còn lấy được giải thưởng quốc tế, còn chưa tới đây đi làm chính thức đã có khách hàng chỉ đích danh, nói muốn cô ấy thiết kế văn phòng cho rồi!”
“Giỏi như vậy sao?”
“Cái này gọi là không thể đánh giá một người qua tướng mạo ấy, nước biển không thể cân đo đong đếm được đâu!”
“Tôi thấy cô ấy trông như học sinh cấp ba vậy, lúc tiếp đón còn tưởng là thực tập sinh cơ.”
“Là rất nhỏ nhắn, nhưng mà vô cùng xinh đẹp! Vừa rồi tôi đứng gần ấy, làn da siêu mềm luôn!”
“Cậu là cái đồ háo sắc!”
Một chiếc xe hơi dừng ngay trước mặt Tô Nhạn.
Cô nhìn biển số xe, cảm xúc căng thẳng cả buổi ngay tức thì được thả lỏng.
“Chú Yến!”
Tô Nhạn chậm rãi chạy qua.
Yến Hồi Thời duỗi tay đẩy cửa xe, “Đi gặp khách hàng sao? Anh đưa em đi.”
Tô Nhạn ngồi vào trong xe, vui vẻ nói, “Sao anh biết em phải đi gặp khách hàng?”
Yến Hồi Thời úp úp mở mở, “Tâm linh tương thông.”
Tô Nhạn cười ngọt ngào, “Gạt người.”
“Tài khoản làm việc của anh ở trong nhóm chat công ty em.”
“Hả?” Tô Nhạn lấy điện thoại mở WeChat, “Cái nào là anh vậy?”
Yến Hồi Thời, “YHS.”
“Y…” Tô Nhạn sửng sốt.
Đây không phải là biệt danh cô ghi cho số của anh sao?
Tô Nhạn thầm nghĩ có lẽ là trùng hợp, tìm được tài khoản đó của anh rồi thêm bạn.
Sau đó cô phát hiện, WeChat cá nhân của anh cũng đã đổi thành ‘YHS’.
Khuôn mặt Tô Nhạn đỏ bừng, “Anh đổi tên từ lúc nào thế?”
Yến Hồi Thời, “Ngày em đồng ý làm bạn gái của anh.”
Khuôn mặt Tô Nhạn tươi cười lại giả vờ không hiểu, “Ơ? Đồng ý lúc nào thế nhỉ?”
“Không đồng ý?” Yến Hồi Thời chế trụ cổ cô, kéo cô lại gần mình, biểu tình quyến rũ lòng người, “Vậy nên, bây giờ em và anh đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?”
Tô Nhạn chớp chớp mắt, “Chẳng lẽ, không phải sao?”