"Anh ấy luôn là kiểu người đặt công việc lên hàng đầu. Tôi không ngờ anh ấy bỏ qua công việc chỉ vì một tin nhắn của cô. Khi cô buồn, anh ấy liền lên mạng tìm hiểu xem con gái thích gì rồi mua cho cô, khi biết cô bị ốm, anh ấy lập tức kết thúc cuộc họp, nửa đêm nửa hôm chạy đi tìm cô, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông như Trang Bạch Yến. Rõ ràng anh ấy là người cực kỳ tàn nhẫn, coi mọi người như mục tiêu tính toán của anh ấy, nhưng tại sao lại đối xử với cô như vậy?
"Tôi cũng đã điều tra cô, so với cô, tôi không tệ hơn chút nào, không hiểu tại sao cô lại đối xử với anh ấy như vậy, có lẽ chúng tôi gặp nhau không đúng lúc, nếu như tôi có thể gặp anh ấy trước cô, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra."
“Tôi cũng có chút ghen tị với cô. Sở dĩ tôi chọn về phía Trang Ngạn Khanh, ngoài việc thích ngoại hình của anh ta, còn là vì tôi không muốn mình lún sâu hơn. Có lẽ nhiều hơn là do tôi muốn xem phản ứng của Trang Bạch Yến. Kết quả đúng như tôi dự đoán, người đàn ông này không thèm để ý."
"Haiz, anh ấy cũng thật tàn nhẫn, gần đây Hàn gia đều không thể làm ăn được, nghe nói do chuyện lần trước cô chọc tức anh ấy, nhưng cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra, quả thực là đối xử khác nhau. Thôi quên đi, không nói chuyện đó nữa, tôi cũng muốn kết hôn, đúng vậy, tôi muốn lấy lại tất cả những gì Giang gia nợ Hàn gia chúng tôi.”
"Nhân tiện, tôi nghe nói cô có quan hệ không tốt với Dụ Vi gì đó. Tôi cũng không thích người phụ nữ đó. Cô ta định kết hôn với người ở Bùi gia phải không? Ồ, càng ngày càng thú vị rồi đây. Bùi gia không ngu như Giang gia đâu, từ nay về sau cô ta sẽ phải chịu nhiều đau khổ.”
Đoạn Thanh Ngâm lặng lẽ ngồi nghe, cô không biết tại sao mình lại đến đây, có lẽ chỉ tò mò về Đại tiểu thư Hàn gia, không ngờ cuộc trò chuyện lại dài như vậy, cô phát hiện ra người phụ nữ này thực sự rất thích Trang Bạch Yến.
Bây giờ cô cảm thấy khó chịu, đó chính là người đàn ông của cô, mà cô ta lại ngang nhiên nói rằng cô ta có hứng thú với người đàn ông của cô, thật là kinh tởm.
Đừng tưởng rằng nói hâm mộ cô thì cô sẽ tự hào đắc ý, hâm mộ thêm nhiều hơn nữa đi, cô cũng không quan tâm.
Đoạn Thanh Ngâm ban đầu không chen vào được nhưng bây giờ cô lại không muốn nói chuyện nữa, cuối cùng khuấy ly cà phê trong tay, mặt không biểu tình nói, “Ồ”.
Như thể đang nói với người đối diện rằng cô biết, nhưng không hề quan tâm đến những gì người đó nói.
Cái gì mà so với cô cũng không kém?
Rõ ràng là kém hơn được không? Trang Bạch Yến còn nói ưu điểm trên người cô đếm không xuể.
Đối diện Đại tiểu thư Hàn gia nhìn thấy thái độ của Đoạn Thanh Ngâm cũng không để ý, mỉm cười đột nhiên hỏi, “Đoạn tiểu thư có biết năm đó Trang gia đã xảy ra chuyện gì không?”
Nghe vậy, Đoạn Thanh Ngâm ngẩng đầu, hiếm hoi nhìn cô ta một cái, nhướng mày, "Cô đang nói đến mẹ của A Yến à?"
Người đối diện ngập ngừng gật đầu, sau đó nói, “Cũng không hẳn.”
Đoạn Thanh Ngâm còn chưa kịp hỏi, cô ta đã mở miệng nói, "Chuyện năm đó chuyện xảy ra, tôi cũng không biết nhiều, chỉ nghe được từ các trưởng bối trong nhà, nghe nói mẹ của Tam thiếu gia chỉ là một trong số những nạn nhân của Trang gia."
"...Tôi e rằng cô cũng không biết rằng Trang Chủ tịch không phải là người thừa kế được ưu ái nhất của Trang lão gia. Trang Lão gia quyền lực hơn Trang Chủ tịch rất nhiều, ông ta mới là người có quyền quyết định tuyệt đối với Trang thị. Khi đó, các thiếu gia trẻ tuổi của Trang gia không dám đấu tranh, thay vào đó, bọn họ đều nghĩ cách đạt được kết quả khiến Trang Lão gia yêu quý và so với những người anh em khác thì Trang Chủ tịch lại là người tầm thường nhất.
"Trang Lão gia có bốn người con trai, ba người trong số đó vẫn còn sống. Trang Chủ tịch là người con thứ tư. Những đứa con đầu là do hai người vợ cũ của Trang Lão gia sinh ra. Cả hai người vợ cũ đều chết vì bệnh tật. Người vợ đầu tiên là *liên hôn nên không có tình cảm. Người vợ thứ hai chính là tình yêu đích thực của Trang Lão gia, nghe nói ông ta cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, để trên bàn sợ mất. Dù có chết đi cũng sẽ được chôn cất cùng ông, bất chấp quy củ của Trang gia.”
*Liên hôn ở đây là chỉ hai người con trai và con gái phải lấy nhau để cho công ty hay gia tộc nhà này lớn mạnh và liên hôn này là do cha mẹ hoặc ông bà chọn.
"Cô có biết năm đó Trang Chủ tịch đã thắng bằng cách nào không? Đúng như những gì cô nghĩ, mẹ của Tam thiếu gia trông giống hệt người vợ thứ hai của Trang lão gia. Trang Chủ tịch đã phớt lờ mọi sự phản đối của mọi người để kết hôn với mẹ của Trang Bạch Yến. Bởi vì Trang lão gia vẫn luôn nhớ thương nhớ người phụ nữ đó.”
"Trang Chủ tịch và Trang Lão phu nhân càng tỏ ra không vui thì Trang lão gia càng già càng thấy có lỗi với mẹ của Tam thiếu gia. Trang Chủ tịch tỏ ra yêu thương bà thì Trang lão gia sẽ cảm thấy hài lòng. Cũng là bởi Trang lão gia cảm thấy có lỗi với người vợ thứ hai của mình. Hồi đó, ban đầu bà đã mang thai nhưng tiếc là không thể giữ được đứa trẻ. Không ai biết tại sao. Dù sao, sau sự việc đó sức khỏe người vợ thứ hai của Trang lão gia ngày càng trở nên tồi tệ."
"Mà Trang Chủ tịch dựa vào mẹ Tam thiếu gia nên mới được Trang Lão gia yêu thích. Có lẽ Trang lão gia cảm thấy việc nhìn thấy niềm hạnh phúc của Trang Chủ tịch và mẹ của Tam thiếu gia giống như nhìn thấy chính ông ta và người vợ thứ hai."
“Việc Trang Lão phu nhân không ưa Tam thiếu gia là có thật, đặc biệt là sau cái chết của Trang Lão gia, đó là những tháng ngày đen tối nhất đối với mẹ của Trang Bạch Yến. Trang Chủ tịch không yêu bà ấy, bởi vì khi nhìn thấy bà, như muốn nói cho ông ta biết việc ông ta lên nắm quyền Trang thị như thế nào, cho nên không có gì ngạc nhiên khi mẹ của Trang Bạch Yến lại có kết cục như vậy, nhưng có lẽ bọn họ cũng không ngờ rằng hơn hai mươi năm sau, chính Trang Bạch Yến mới là người thực sự có được Trang thị."
"Trên thực tế, Trang Bạch Yến đã đẩy Trang phu nhân xuống cầu thang, khiến Trang Ngạn Phi bị tàn tật suốt đời. Tuy rằng nhất thời tàn nhẫn xúc động nhưng trời xui đất khiến, anh ấy vẫn tìm được cơ hội cho mình sống. Nếu Trang Bạch Yến lớn lên ở Trang gia, anh ấy sẽ không thể sống sót, xuống dốc là một chuyện nhưng tàn phế thì nhất định sẽ có.”
Đoạn Thanh Ngâm nghe những lời này, vẻ mặt kinh ngạc, cô không bao giờ nghĩ tới năm đó Trang gia lại có nhiều bí mật đen tối như vậy, nếu tất cả đều đúng, Trang Bạch Yến dùng thủ đoạn như vậy đối với Trang lão phu nhân và Trang Chủ tịch cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ngẩng đầu nhìn Đoạn Thanh Ngâm, Đại tiểu thư Hàn gia cười khổ, “Tôi nói với cô chuyện này là vì muốn mua chút sự cảm thông từ cô, Trang Bạch Yến nhất định sẽ không nói cho cô biết chuyện năm đó Trang gia đã xảy ra như thế nào, biết được những điều này, cô hẳn sẽ cảm thấy rất đau lòng cho anh ấy phải không? Nếu anh ấy vui vẻ, Hàn gia chúng tôi đương nhiên sẽ bớt đau khổ hơn?"
Cô ta thực sự rất giỏi trong việc bày mưu nhưng bây giờ cô ta lại công khai nói ra mục đích của mình và tiết lộ một tin tức khổng lồ như vậy cho cô, Đoạn Thanh Ngâm không khỏi cảm kích.
Nhưng Đoạn Thanh Ngâm cũng không muốn bị người khác dẫn dắt, mơ hồ nói, “Thì ra năm đó Trang gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không nói tôi cũng không biết. Sau này tôi sẽ nói những lời tốt đẹp về cô trước mặt A Yến, nhưng nếu anh ấy không nghe là lỗi của anh ấy. Chắc cô cũng không biết, anh ấy là người đưa ra quyết định cuối cùng trong mọi chuyện của hai người chúng tôi."
Đại tiểu thư Hàn gia đứng trước mặt Đoạn Thanh Ngâm đυ.ng phải điểm yếu, nụ cười trên mặt có phần không thể duy trì nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Hai người nói thêm vài lời rồi tạm biệt nhau rời đi.
Đoạn Thanh Ngâm không trực tiếp về nhà mà là gói ghém đồ ăn mang đến Trang thị.
Lái xe đến công ty, cô đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, đến văn phòng của Trang Bạch Yến, gõ hai tiếng rồi mở cửa đi vào mà không đợi anh lên tiếng.
Trang Bạch Yến dường như biết là cô, ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, giơ tay tháo kính xuống, vẫy tay về phía cô, “Lại đây.”
Đoạn Thanh Ngâm vung cái túi trong tay, đi tới, lúc gần đến ngồi xuống bên cạnh, ôm thật chặt anh, sau đó nhét túi vào trong ngực Trang Bạch Yến, “Ăn đi, chỉ mua cho mỗi anh thôi.”
Trang Bạch Yến mỉm cười một tay vòng qua eo cô, ngả người ra phía sau, tay còn lại mở cái túi ra, phát hiện chiếc bánh ngọt bên trong đã biến thành một cục.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng cũng không ghét bỏ mà thay vào đó, anh mở ra, dùng nĩa gắp một miếng nhỏ cho vào miệng.
Anh đưa tay vuốt mái tóc xõa trên lưng cô, “Đi đâu vậy?”
Đoạn Thanh Ngâm lấy điện thoại di động trên bàn làm việc xem phim, điện thoại của cô hết pin, nghe lời anh hỏi liền quay đầu lại, vẻ mặt không nói nên lời nhìn anh, "Biết rõ còn cố hỏi."
Không biết cô đang nghĩ gì, hung tợn lườm anh một cái, “Anh quả thật rất biết thu hút ong bướm đó, về sau cấm nói nhiều hơn ba câu với những người phụ nữ khác.”
Trang Bạch Yến nghe xong liền mỉm cười, khóe miệng cong lên, khuôn mặt hiện ý cười, hai tay rời khỏi lưng cô, thay vào đó trực tiếp quấn quanh eo Đoạn Thanh Ngâm, nhéo nhéo phần thịt mềm mại ở bụng cô, nói đùa “Dì làm ở nhà cũng không được nói sao?”
"Không được!" Đoạn Thanh Ngâm quả quyết trả lời.
Trang Bạch Yến cười lớn, bóp bóp phần thịt mềm mại ở eo cô thêm mấy cái, thấy cô mê điện thoại mà không để ý đến anh, không thèm nhìn anh, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm, “Hình như gần đây em tăng cân."
Vốn tưởng rằng cô sẽ không nghe thấy, nhưng không biết người nào đó lỗ tai rất thính, quay đầu lại lườm anh, trên mặt viết ra dòng chữ “Sao anh dám bảo em béo”.
Cảm thấy điện thoại trong tay không còn thú vị nữa, Đoạn Thanh Ngâm tức giận ném nó đi, nghiêng người đưa tay về phía anh, túm lấy áo anh lắc mạnh, “Anh nói ai béo? Nói lại cho em nghe."
“Anh ăn nhiều hơn em mà vẫn dám nói em béo.”
Đầu của Trang Bạch Yến đập vào góc ghế khi bị cô lắc qua lắc lại.
Nhưng người nào đó không nhận ra, ngồi vào lòng anh, "Em muốn được ôm kiểu công chúa. Anh ôm em đi. Nếu ôm không được thì xem em phạt anh như thế nào."
Cuối cùng, Trang Bạch Yến phải trả giá cho lời nói của mình, ôm người đi vòng quanh văn phòng, không dám tỏ vẻ không thể ôm được, nhẹ nhàng dỗ dành, "Anh biết rồi, em không những không nặng hơn mà còn có vẻ sụt cân đi đây này, có phải gần đây em ăn uống không đủ chất không?
“Cũng có thể là do làm việc quá sức nên mệt mỏi, buổi tối anh sẽ mát xa cho em.”
Đoạn Thanh Ngâm trợn mắt nhìn anh, bất mãn hừ hai tiếng, sau đó bắt đầu gây chuyện với người nào đó.
Nhưng cô không ngờ rằng lúc trước Trang Bạch Yến rất ngoan ngoãn với cô, lần này lại không đồng ý, dỗ dành nói, “Ngoan, hôm nay anh không làm được, qua mấy ngày nữa xe cho em cưỡi ngựa, chân anh còn chưa khỏi hẳn, anh sợ sẽ làm ngã em."
Đoạn Thanh Ngâm thật sự cho rằng chân anh không thoải mái, liền không quấy rầy nữa, còn ân cần xoa bóp nhẹ chân anh, mãi đến một tháng sau đến bệnh viện cô mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Cầm bản báo cáo kiểm tra trên tay, cô ngước nhìn Trang Bạch Yến bên cạnh với vẻ mặt bối rối.
Người đàn ông đưa mắt nhìn, rất bình tĩnh, nói chuyện với bác sĩ với giọng điệu rất tự nhiên.
“Đã trễ kinh bao nhiêu ngày rồi?”
"Mười ngày."
“Thông thường nó có chính xác không?”
"Thi thoảng."
“Gần đây cô ấy có ăn đồ nguội không?”
"Không, cô ấy ăn uống rất điều độ và lành mạnh."
Đoạn Thanh Ngâm càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, cuối cùng sau khi rời khỏi bệnh viện, rốt cuộc cô mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khẳng định là bị tên này đã lên kế hoạch từ trước.
Chẳng trách dạo này anh luôn để ý xem cô ăn gì, mỗi ngày tập thể dục giảm cân đều cố ý gây rắc rối, còn đưa cô đi chơi, vốn dĩ cô cũng không phải là người quyết đoán, ngày nào cũng bị quậy như vậy sinh ra lười biếng.
Hóa ra anh bí mật để cô mang thai.
Sau khi lên xe, Đoạn Thanh Ngâm tức giận dùng tay đánh anh, Trang Bạch Yến cẩn thận gấp tờ giấy khám bệnh vào túi áo vest, anh bị Đoạn Thanh Ngâm đánh cũng không phản kháng, thấy sức lực của cô yếu đi, anh đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô, cúi đầu sát vào miệng cô, hôn hai bên má cô.
"Đừng tức giận, em đang làm bảo bảo sợ đấy."
Cuối cùng, Đoạn Thanh Ngâm tức giận mắng anh, "Đồ khốn nạn!"
"Đúng vậy, anh chính là một tên khốn."
Mặc dù Đoạn Thanh Ngâm rất tức giận vì Trang Bạch Yến tự mình nhúng tay vào việc này, nhưng cuối cùng khi nhận ra mình đang có thai, cô không khỏi có chút sợ hãi và lo lắng.
Mặc dù cô từng nghĩ đến việc kết hôn với Trang Bạch Yến, sau này cũng sẽ sinh con cho anh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện đó lại xảy ra sớm như vậy, cô còn chưa trải qua quá trình yêu đương, làm sao có thể có con sớm như vậy?
Hơn nữa, cô cảm thấy mối quan hệ của mình với Trang Bạch Yến vẫn chưa đến giai đoạn này.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có một chút sự sống trong bụng vẫn là một điều rất mới lạ.
Sau khi về nhà, Đoạn Thanh Ngâm ngồi trên sô pha, cẩn thận sờ bụng, Trang Bạch Yến đi tới ngồi bên cạnh, đưa tay ra như muốn chạm vào, nhưng Đoạn Thanh Ngâm lại không thương tiếc đánh nhẹ một cái, “Ngồi im."
"Anh đừng dọa con.”
"...Sẽ ổn thôi."
“Không, con còn nhỏ, nhiều người quá sẽ làm nó sợ.”
"Anh là bố của nó."
"Em có thai hay anh có thai? Anh có thể hiểu rõ hơn em không?"
Đám cưới của Đoạn Thanh Ngâm và Trang Bạch Yến được tổ chức vào tháng sáu, hầu như tất cả các gia đình hào môn ở Đế Đô đều tham dự, bố mẹ Đoạn đều rất vui vẻ.
Đoạn Thanh Ngâm lúc này đã mang thai được năm tháng, bụng to ra trông thấy, đặc biệt hơn khi Đoạn Thanh Ngâm đang mang song thai, khi biết chuyện, ngay cả Trang Bạch Yến vốn luôn bình tĩnh điềm tĩnh cũng không thể không khỏi choáng váng, không ngờ lại có đến hai cục cưng.
Đoạn Thanh Ngâm bụng to, mặc váy cưới vẫn xinh đẹp đến kinh người, hôm nay khách đến đây rất nhiều, nhưng trong giới giải trí cũng chỉ có một vài người thân thiết, cô không mời nhiều người vì sợ truyền thông biết viết linh tinh.
Lâm Vân Đường cũng đi tới, nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm ngồi trên giường, bụng to hơn, dường như cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị, vừa cười vừa nói, “Hai người cũng thật là, không thể đợi đứa nhỏ sinh ra liền làm đám cưới à? Nếu được ôm bảo bảo vào lễ đường không tốt hơn à."
“Không, tôi muốn làm ngay bây giờ.”
Đoạn Thanh Ngâm lại đói bụng, liền lấy đồ ăn vặt chuẩn bị sẵn gần đó mở ra ăn, thuận tiện hỏi anh ta tình huống bên ngoài, “Bên ngoài ổn hết rồi chứ?”
"Rất tốt, có rất nhiều người tới, tôi cũng nhìn thấy mấy người Giang Cẩm Châu."
Có vẻ anh ta cảm thấy thú vị khi nói chuyện này, "Này, Dụ Vi cũng đang ở đây. Tôi nghe nói hình như cô ta đã mang thai, Hàn tỷ cũng mang thai. Chuyện gì đây? Tôi cảm sau này bọn họ dây dưa không hết."
Đoạn Thanh Ngâm thích nhất là nghe những câu chuyện phiếm như này, hai mắt sáng ngời, Lâm Vân Đường cũng thuận theo, kể cho cô nghe những gì anh ta nghe được từ bên ngoài, sau vài câu lại nói về tình huống của Trang gia, “Anh chàng Trang Bạch Yến đối xử với cô thật không nói nên lời. Trang phu nhân và những người tình của bố anh ta đều được anh ta đưa ra nước ngoài, kiếp này sẽ không thể quay lại đây được nữa. Trang Lão phu nhân và Trang Chủ tịch cũng bị đưa vào nhà chính, họ còn không được phép tham dự đám cưới. Đến bây giờ, anh ta vẫn đang bên ngoài bận trước bận sau, tôi nghe nói lần này đều là anh ta tự mình làm tất cả, ngay cả thiệp mời cũng do tự tay anh ta viết, nói thật, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không thể làm được nhiều như vậy."
Phải nói rằng tuy không có ấn tượng tốt với Trang Bạch Yến nhưng một người đàn ông có thể làm điều này vì vợ mình cũng là điều đáng ngưỡng mộ, xét cho cùng trong toàn bộ giới thượng lưu ở Đế Đô, không có một người đàn ông nào có thể làm được điều này với vợ mình ngoại trừ anh ấy.
Đoạn Thanh Ngâm nghe xong cảm thấy đắc ý, ưỡn bụng kiêu ngạo nói, "Bây giờ anh ấy là bố của hai đứa trẻ rồi, đây không phải là việc nên làm sao?"
Nói xong, cô khoe thêm, “Ngày nào anh ấy cũng rửa chân cho tôi.”
Đoạn Thanh Ngâm chỉ là vui vẻ trò chuyện một tý, lại quên mất Lâm Vân Đường miệng rộng đến cỡ nào, vừa trở về liền nói cho trưởng bối trong nhà biết, không bao lâu, toàn bộ giới thượng lưu ở Đế Đô đều biết chuyện này. Người đứng đầu Trang thị rửa chân cho vợ mình.
Tuy nhiên, trước khi những người đàn ông ở giới thượng lưu có thời gian để cười, họ phát hiện ra rằng những bà vợ của họ dường như bắt đầu ghét họ một cách cố ý hoặc vô ý, sau đó, không biết từ khi nào, người đứng đầu Trang thị không hiểu sao lại trở thành chuẩn mực đối với những người đàn ông ở Đế Đô.
Bốn tháng sau, Đoạn Thanh Ngâm sinh ra một trai một gái, tên là Trang Hữu Ngọc và Trang Hữu Sùng.