Buổi chiều Trang Bạch Yến tới đón Đoạn Thanh Ngâm, hai người cùng nhau đến bệnh viện.
Người đầu tiên đến thăm là bà nội anh, lão phu nhân Trang gia, Đoạn Thanh Ngâm có chút ấn tượng với bà lão này, trước đây Trang Bạch Yến đã dẫn cô đến Trang gia ăn tối, lúc đó bà cụ đối mặt với Trang Bạch Yến, vẻ mặt nghiêm nghị và cổ hủ, lộ rõ
sự ghét bỏ đối với bọn họ.
Không ngờ lần này nhìn thấy lão phu nhân, lại phát hiện bà đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn già hơn, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi yếu đuối, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ bước vào cửa, một đôi mắt nhăn nheo, rũ xuống đột nhiên tràn ngập một tia tàn khốc.
Điều đáng ngạc nhiên là Đoạn Thanh Ngâm cũng nhìn thấy Trang Ngạn Khanh ở đây.
Anh ta mặc bộ thường phục tối màu, lặng lẽ ngồi trước giường bệnh gọt táo cho bà cụ, động tác điêu luyện và tự nhiên, anh ta không có vẻ ngạc nhiên khi thấy bọn họ tới, ngẩng đầu nhìn rồi cúi đầu tiếp tục gọt táo.Ngược lại, bà cụ là người lên tiếng trước, giọng điệu không vui hỏi, "Cậu đến đây làm gì? Oan có đầu nợ có chủ. Muốn tìm thì đi tìm bố cậu, còn chuyện năm đó mẹ cậu chết không liên quan gì đến tôi.”
Tuy rằng không hoan nghênh, nhưng từ giọng điệu của bà có thể thấy được lúc này bà khá sợ Trang Bạch Yến.
Trang Ngạn Khanh nghe được những lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, khi nhìn thấy ánh mắt của Trang Bạch Yến lại đưa mắt nhìn về phía Đoạn Thanh Ngâm, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta đột nhiên hiện lên một tia dao động.
Đoạn Thanh Ngâm còn chưa kịp nhìn rõ, Trang Bạch Yến ở bên cạnh đột nhiên tiến lên chặn tầm nhìn của anh ta, sắc mặt lạnh lùng, cười lạnh nói, “Lão phu nhân, bà đừng suy nghĩ nhiều. Thân là người đứng đầu Trang gia, tôi đến đây để thăm bà, cũng chỉ là vì muốn lấy lòng mọi người.”Tất cả những gì anh phải làm chỉ là nói rằng là một công cụ và bảo bà đừng quá tự cho mình là đúng.
Lão phu nhân chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, sắc mặt bỗng nhiên tối sầm, thở hổn hển, ngón tay run rẩy chỉ vào Trang Bạch Yến, “Cái đức hạnh của cậu thật giống mẹ cậu, thô bỉ không thể nào chịu nổi, bình thường che giấu có giỏi đến đâu cũng không thể nào giấu được cái bản chất đê tiện của mình...."
"Bà nội..."
Trang Bạch Yến chưa kịp nói gì thì Trang Ngạn Khanh đã ngăn bà lão lại trước, trên mặt anh ta có chút không đồng tình với những gì bà cụ nói.
Lão phu nhân liếc nhìn đứa cháu trai, biết lời nói của mình không đứng đắn, bà ta liếc nhìn Trang Bạch Yến, dừng một chút, ngậm miệng lại, không nói nữa.
Trang Bạch Yến nhìn bà ta cười, như là không làm người ta tức chết thì không chịu được, “Dù có thế nào thì tôi cũng không bằng bà.”
Chỉ có mấy câu đơn giản cũng đem tất cả những lời nói khó nghe phản kích lại, vừa như đang mắng bà ta ăn nói thô tục, vừa như đang chế nhạo con trai cũng giống như bà ta.
Quả nhiên, lão phu nhân nghe được lời này, da thịt trên mặt giật giật, dường như rất tức giận, "Mày... Mày..."
Bà ta liên tục nói từ "mày" vài lần, cuối cùng thở hổn hển và trừng mắt nhìn Trang Bạch Yến một cách hung dữ, dùng hết sức lực nói, "Mau cút ra khỏi đây!"
Trang Ngạn Khanh ngồi ở bên cạnh giường bệnh cau mày nhìn Trang Bạch Yến, lạnh lùng nói, “Mấy người đi ra ngoài trước đi.”
Cũng có thể thấy anh đến đây chỉ để chọc tức bà ta.
Trang Bạch Yến nghe xong, cười khẩy, liếc nhìn bà cụ, nắm lấy tay Đoạn Thanh Ngâm rồi quay người rời đi.
Đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, sau đó có chút trêu chọc nói, “Đêm qua ông nội báo mộng cho tôi, nói sẽ ở một mình ở dưới đó đợi bà, lão phu nhân khỏi bệnh thì nên về nhà cũ đi, tôi nghĩ ông nội sẽ rất...."
"Hạnh phúc."
Người chưa kịp hồi phục thì đã trắng trợn xua đuổi.
Bất kể bà lão phía sau phản ứng thế nào khi nghe thấy điều này, Đoạn Thanh Ngâm quay đầu lại nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Trang Bạch Yến dường như cũng nhận ra được, siết chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, không nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, có vẻ như tâm tình rất tốt.
Nhất định tâm tình của anh không tốt, bị lão phu nhân làm mất mặt nhiều như vậy, nhớ ngày đó cô tận mắt nhìn thấy lão phu nhân bài xích anh, có lẽ bà ta cũng không ngờ rằng Trang Bạch Yến hai bàn tay trắng lại có ngày này.
Thậm chí cũng không nghĩ đến có một ngày còn phải nhìn sắc mặt anh.
Sau khi rời khỏi phòng của lão phu nhân, Đoạn Thanh Ngâm đi theo Trang Bạch Yến lên phòng của Trang Chủ tịch trên lầu, phòng bệnh của trang Chủ tịch so với phòng bà cụ náo nhiệt hơn rất nhiều, ngoài cửa có đủ loại phụ nữ và trẻ em đứng nhìn, thậm chí có những đứa trẻ còn nhỏ hơn Trang Bạch Yến.
Trang Chủ tịch không phải quá đào hoa sao?
Trang Bạch Yến tỏ ra không chút ngạc nhiên, nhưng những người phụ nữ cách đó không xa có lẽ đã nghe thấy tiếng bước chân, vốn là đang ầm ĩ muốn đi vào xem, vô thức quay đầu lại thì thấy đó là Trang Bạch Yến, tất cả đều im lặng trong giây lát.
Bọn họ lén lút làm người tình của Trang Chủ tịch nhiều năm như vậy, chắc chắn không phải kẻ ngốc, Trang Bạch Yến hiện là chủ Trang gia, ai đi ai ở gần như là chỉ cần một lời nói của anh. Trang Chủ tịch giờ như súng hết đạn, hiện giờ bọn họ lại đây cũng chỉ muốn đến tận dụng được cái gì càng nhiều càng tốt.
Nhưng lại không Trang Bạch Yến cũng đến đây, có thể khiến Trang chủ tịch cùng lão phu nhân biến thành bộ dạng như thế này, lại còn có thể đánh bại Nhị thiếu gia.
Người như vậy sao có thể là người tốt được?
Đúng lúc này, thang máy cách đó không xa đột nhiên mở ra, một chàng trai trẻ cầm hộp thức ăn trên tay bước ra ngoài, khi nhìn thấy Trang Bạch Yến và Đoạn Thanh Ngâm, cậu ta có vẻ hơi kinh ngạc, buột miệng nói, "Anh?"
Cảm giác được không khí có gì đó không ổn, cậu ta quay mặt đi, chú ý đến đám người ở trước cửa phòng bệnh, sắc mặt tối sầm, sau đó cậu ta nói với một người phụ nữ đang đứng trong đám đông, "Mẹ, mẹ đến đây làm gì vậy?"
Đoạn Thanh Ngâm nhận ra người này, cậu ta chính là Lan thiếu gia từng ở cùng Trang Bạch Yến, hiện tại cậu ta hẳn là đang ở bệnh viện xử lý tình huống.
Đối diện một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, liếc nhìn con trai, thận trọng nói lấy lòng, “Mẹ tới tìm con, mẹ không có gây chuyện.”
Chàng trai trẻ không vui liếc nhìn mẹ mình, lạnh lùng nói, "Mẹ về đi, đừng đến đây nữa."
"Này, này, này."
Người phụ nữ vội vàng đáp lại, chen ra khỏi đám đông, cầm túi xách và tuyệt vọng bước đi, bà ấy có vẻ sợ Trang Bạch Yến và con trai nên không đi thang máy mà chọn đi xuống bằng cầu thang bộ ở phía bên kia.
Có người rời đi, những người khác nhìn nhau một lúc, cuối cùng không biết là ai lên tiếng trước.“Tôi có việc phải làm, tôi đi trước.”
"Tôi cũng có việc phải làm."
"Đúng đúng, tôi cũng nhớ ra mình có việc phải làm."
Một lúc sau, mọi người đều rời đi, người cuối cùng rời đi là một cô gái trẻ, trước khi rời đi, sắc mặt âm trầm nhìn Trang Bạch Yến, trên mặt tràn ngập hận ý không che giấu.
Khoé miệng Trang Bạch Yến cong hơn, nụ cười trên mặt cực kỳ ôn hòa, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô gái cách đó không xa, trong mắt anh chỉ còn một tia lạnh lẽo.
Dường như cô ta bị sốc, sắc mặt cứng đờ, dừng lại một lúc, quay người rời đi, dáng vẻ từ phía sau có chút lo lắng.
Bọn họ vừa đi hết, Lan thiếu gia đã lớn tiếng gọi Đoạn Thanh Ngâm, “Chào chị dâu.”
Cả hành lang đều có thể nghe rõ.
Đoạn Thanh Ngâm còn chưa kịp phản ứng, Trang Bạch Yến đã lên tiếng trước, "Cậu xuống trước đi, tôi dẫn chị dâu cậu vào nói chuyện."
Đoạn Thanh Ngâm quay đầu liếc nhìn anh, không biết có phải mình hiểu lầm hay không nhưng cô luôn cảm thấy Trang Bạch Yến không muốn để cô tiếp xúc với chàng trai trẻ này.
Cậu thanh niên tên Lan thiếu gia hoàn toàn không nhận ra điều đó, nghe những lời nói của Trang Bạch Yến, cậu ta không chút suy nghĩ gật đầu, "Được, anh trai, mọi người cứ tự nhiên, buổi chiều em lại tới."
Thấy Trang Bạch Yến gật đầu đồng ý, cậu ta quay người rời đi, trước khi đi vẫy tay chào Đoạn Thanh Ngâm rồi mới rời đi.
Theo phản xạ Đoạn Thanh Ngâm gật đầu, sau đó đi theo Trang Bạch Yến vào phòng bệnh, Trang Chủ tịch đang nằm trên giường, mở to mắt, ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Ông ta đã già trông thấy, không còn chút sức sống, dường như đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi sự việc này.
Đúng vậy, không những ông ta mất đi vị trí gia chủ, sau này còn phải nằm liệt trên giường, người khác cũng không có khả năng chịu đựng tốt như vậy.
Trang Bạch Yến không ở trong phòng bệnh lâu, chỉ đứng bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh nói gì đó, nói về Trang gia, nói về Trang thị, rồi lại đến kế hoạch tương lai của mình một cách thẳng thắn và trực tiếp.
Trang Chủ tịch nằm trên giường không có phản ứng gì, thậm chí còn không nhìn anh, Trang Bạch Yến mỉm cười, quay người rời đi cùng Đoạn Thanh Ngâm, không quan tâm đến thái độ của ông ta.
Nhưng trước khi rời đi, anh đột nhiên tàn nhẫn nói với người đàn ông đang nằm trên giường, “Cứ bình tĩnh, tôi sẽ không để ông chết dễ dàng đâu, bởi vì mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy ông sớm như vậy.”
Đoạn Thanh Ngâm nhận thấy chỉ những lời này mới khiến Trang Chủ tịch Trang có chút phản ứng, ánh mắt hơi động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Những ngày sau đó, Trang Bạch Yến càng bận rộn hơn, hầu như ngày nào cũng không nhìn thấy anh, mấy ngày nay Đoạn Thanh Ngâm đang chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo của mình, cũng bận rộn không khác Trang Bạch Yến là mấy.
Buổi tối có một bữa tiệc, sau khi nói chuyện với Trang Bạch Yến, Đoạn Thanh Ngâm cùng Hứa tỷ đi ăn đến khoảng chín giờ tối.
Cuối cùng, Trang Bạch Yến cũng đã tới đón cô.
Nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm đi ra, Trang Bạch Yến xuống xe đi về phía cô, ban đêm thời tiết có chút lạnh, Đoạn Thanh Ngâm chỉ mặc váy, hai tay hai chân lộ ra bên ngoài, trời vẫn đang mưa nhẹ, một tay anh cầm ô một tay cầm áo khoác.
Anh đi tới khoác áo khoác lên người cô, trên môi nở nụ cười ôn hòa, “Đi thôi.”
Anh không hỏi cô tại sao lại ăn muộn như vậy mà trực tiếp đưa tay gạt đi những sợi tóc rụng trên mặt cô, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh mỉm cười vuốt ve khuôn mặt hơi nóng của cô vài cái.
Đoạn Thanh Ngâm hai mắt ươn ướt, do uống rượu hơi nhiều, cô ợ lên một tiếng, sau đó dụi dụi vào người anh, "Ôi chao, đầu em choáng váng quá, đi không nổi."
Dường như đang cố tình hành hạ người nào đó.
Trên mặt Trang Bạch Yến nở nụ cười tươi, dường như đã quen nhìn thấy cô như vậy, rất bình tĩnh cúi người xuống, đưa tay ra ôm lấy Đoạn Thanh Ngâm như một đứa trẻ.
Đoạn Thanh Ngâm vui vẻ cười khúc khích, cố ý vặn vẹo trong vòng tay anh.
Hứa tỷ đứng phía sau nói không nên lời, trước cửa khách sạn cũng không phải không có người qua lại, không biết hai người này làm sao có thể làm được những việc này mà vẻ mặt không thay đổi.
Đặc biệt là Đoạn Thanh Ngâm vô liêm sỉ như vậy mà Trang thiếu gia cũng làm theo ý cô, rõ ràng trong ấn tượng của Hứa tỷ, Trang thiếu gia không phải là người như vậy.
Đoạn Thanh Ngâm cũng không cảm thấy bị Trang Bạch Yến ôm cô như vậy có gì không ổn, cô vòng tay qua cổ người đàn ông, tựa đầu vào người anh, “Hôm nay em uống hết ba ly rượu, bọn họ đều uống đến nửa chai. Thật là ngớ ngẩn, sáng mai ngủ dậy kiểu gì cũng sẽ đau đầu.”
“Đạo diễn Lưu còn nói sẽ giới thiệu thêm vai diễn cho em, em không thèm tin lời nói nhảm của anh ấy, anh ấy có thể giới thiệu vai diễn gì hay chứ? Ai mà không biết anh ấy rất nổi tiếng trong giới? Thà không trông cậy vào anh ấy còn hơn. Em phải tự lực chứ không thể dựa vào anh ấy. Bây giờ có rất nhiều đạo diễn mời em đóng phim. Em có đóng một bộ phim, mọi người đều khen ngợi khả năng diễn xuất của em, làm em cảm thấy hơi xấu hổ”.
"Nhân tiện, em kể cho anh nghe, em nghe nói Giang Cẩm Châu và Dụ Vi đã chia tay. Cô ta sắp kết hôn với chủ tịch tập đoàn Tinh Ngu. Hai người bọn họ còn đang có em bé. Anh ta liệu có biết cô ta là người như thế nào không nhỉ? Người đánh…”
Nói đến đây, không biết cô nghĩ đến điều gì, đột nhiên cúi đầu, hôn lên trán Trang Bạch Yến một tiếng thật kêu, "Em thưởng cho anh vì anh là người đàn ông chân chính!"
Cô cũng giơ ngón tay cái lên trước mặt anh, nhưng vì đầu óc không tỉnh táo nên rất lâu cô không tìm được ngón cái là ngón nào.
Trang Bạch Yến nghe xong không nhịn được cười, có vẻ như không có cách nào ôm được cô, anh trực tiếp đưa chiếc ô trong tay cho Hứa tỷ đi phía sau, dùng hai tay ôm Đoạn Thanh Ngâm, lại sợ cô sẽ dính mưa nên anh khoác áo khoác cho cô, kéo lên rồi trực tiếp trùm lên đầu cô.
Đoạn Thanh Ngâm không có phản ứng, tiếp tục ôm anh nói chuyện, không biết có phải uống nhiều hay không nhưng cô nói nhiều hơn bình thường, càng ngày càng hăng hái, “Em nói cho anh biết, em đến từ thiên đường, em là một nàng tiên nhỏ. Bố em kể rằng khi em được sinh ra, trước nhà có rất nhiều *chim ác là. Bầu trời đang mưa bỗng trong xanh. Khi mẹ em mang thai em, bà ấy luôn mơ thấy rồng phượng.”*Ác là là phổ biến trong văn hóa dân gian châu Âu, với nhiều điều mê tín về nó. Loài chim này thường được gắn liền với bất hạnh và phiền muộn. Tuy nhiên, tại Trung Quốc, thay vì là dấu hiệu của sự không may mắn, ác là lại được coi là dấu hiệu của may mắn. Tên của nó trong tiếng Trung (喜鹊: hỉ thước) nghĩa là con chim báo điềm lành.
“Anh có biết không, thầy bói nói nếu em sinh ra ở thời cổ đại thì em sẽ là Hoàng hậu. Trời ơi, chỉ tiếc là sinh nhầm thời, nếu không em sẽ được chọn làm Hoàng hậu."
Vừa nói cô vừa mím môi, hai tay ôm lấy cánh tay Trang Bạch Yến đột nhiên lay mạnh anh, "Em muốn ăn kem, Tiểu Yến Tử, anh đi mua kem cho em đi, em muốn ăn kem vị vani."
Trang Bạch Yến nghe xong liền tức giận vỗ vào mông cô, "Ngày mai hãng ăn đi, buổi tối ăn sẽ dễ tăng cân."
Đoạn Thanh Ngâm không có chút cảm kích, phản kháng nói, "Cẩu nô tài, em sẽ bảo Hoàng thượng chặt đầu anh..."
Hai người vừa đi vừa ầm ĩ, hơn mười phút mới đi được mấy bước.
Hứa tỷ đi ở phía sau, tay cầm chiếc ô Trang Bạch Yến đưa cho, vẻ mặt vô cảm nhìn hai người anh anh em em trước mặt. Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, Hứa tỷ quay người chuẩn bị lên xe đi về.
Không ngờ khi quay lại, cô ấy nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa khách sạn.
Hứa tỷ nhận ra người đó chính là Dụ Vi.
Lời nói vừa rồi của Đoạn Thanh Ngâm cũng không hẳn là sai, Dụ Vi quả thực sắp kết hôn, chú rể lại là chủ tịch tập đoàn Tinh Ngu.
Thành thật mà nói, cô ấy không còn cảm thấy ghét người khác như trước kia. Có thể nói, Dụ Vi là đối thủ đáng ghét nhất mà cô từng gặp trong sự nghiệp, chỉ không ngờ lòng ghen tị của một người lại mạnh đến thế.
May mắn thay, mọi chuyện đã qua, Đoạn Thanh Ngâm còn thành công hơn cô ấy tưởng, đặc biệt là Đoạn Thanh Ngâm cũng không từ bỏ sự nghiệp chỉ vì sắp gả vào hào môn, đây cũng là điều khiến cô ấy hài lòng nhất.
Cô ấy không muốn người mà cô ấy đã nâng đỡ bị đánh trở lại lúc ban đầu.
Khi hai người chạm mắt nhau từ xa, Hứa tỷ nhận thấy trên mặt Dụ Vi hiện lên một tia sợ hãi liền không khỏi bật cười.
So với việc Đoạn Thanh Ngâm ngược gió ngược xuôi, người này rõ ràng đã hủy hoại một bàn tay tốt, dựa theo những gì cô ta đã làm trước đó, Trang thiếu gia sẽ không để yên cho cô ta và Chủ tịch tập đoàn Tinh Ngu.
Đột nhiên nhịn không được có chút mong chờ đến ngày đó.
Đoạn Thanh Ngâm kể từ khi biết chuyện của Dụ Vi và chủ tịch tập đoàn Tinh Ngu, vẫn luôn ngồi chú ý "ăn dưa", tuy nhiên, thay vì chờ đợi chuyện cười của Giang Cẩm Châu, lại chờ có người ngoài ý muốn tìm đến, đó chính là Đại tiểu thư Hàn gia.
Hai người đang ngồi trong một nhà hàng cao cấp, không ai nói gì.
Đoạn Thanh Ngâm lén lút nhìn người này, mặc dù cô chưa từng tận mắt nhìn thấy Đại tiểu thư Hàn gia, nhưng người này đối với cô cũng có chút ấn tượng.
Người phụ nữ đối diện trên mặt trang điểm rất tinh xảo, nhưng vẫn không giấu được vẻ hốc hác, mệt mỏi bên dưới lớp trang điểm, trong tay cầm một chiếc thìa, nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc, một lúc lâu sau mới nói, "Thành thật mà nói, tôi rất ghen tị với cô."