Xuyên Thành "Bạn Gái" Nam Phụ

Chương 44: Đối thoại

Trước sinh nhật của Đoạn Thanh Ngâm, Trang Bạch Yến bất ngờ được Trang Chủ tịch phái sang Châu Âu tạm thời tiếp quản chi nhánh ở Châu Âu, bởi vì ở bên đó có chuyện gấp rất khó để giải quyết nên cần phải nhanh chóng rời đi. Hình như có một vị giám đốc nào đó tham ô bỏ trốn, dẫn đến không thể lưu chuyển vốn, chuyện này có chút phiền phức, giống như cầm một củ khoai tây nóng bỏng tay, nếu xử lý tốt, người khác sẽ khen ngợi anh không hổ là Tam thiếu gia của Trang gia. Nếu anh xử lý không tốt thì trong mắt người khác anh là một kẻ vô dụng.

Trang Bạch Yến đương nhiên biết rõ tình huống nhưng anh vẫn phải đi, bởi vì hắn không phải là người duy nhất, nếu anh thất bại, sẽ có càng nhiều người nguyện ý tiến lên thay thế anh.

Đoạn Thanh Ngâm lúc này tự nhiên sẽ không ngăn cản anh, hiền lành nói, “Anh cứ đi đi, cùng lắm chúng ta có thể nói chuyện qua video vào ngày sinh nhật của em vậy.”

Nói xong cô muốn anh chúc mừng sinh nhật cô trước, buổi chiều Trang Bạch Yến đã sai người trang trí biệt thự, còn đặc biệt đặt làm một chiếc bánh sinh nhật màu hồng, trên mặt bánh có một nam một nữ đứng, trông giống như phiên bản nhỏ của Đoạn Thanh Ngâm và Trang Bạch Yến.

Đoạn Thanh Ngâm không biết phải nói gì, từ khi Trang Bạch Yến phát hiện ra hạt đậu vàng, rõ ràng là cô cảm nhận được anh đối với cô càng ngày càng đối xử tốt hơn.

Có lẽ anh đã âm thầm điều tra rồi, nhưng Đoạn Thanh Ngâm cũng không hề sợ hãi, cô sớm đã nhờ trợ lý của mình đến thị trấn kia xử lý trước. Về việc khi nào anh sẽ phát hiện ra, đó chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Đoạn Thanh Ngâm không muốn anh biết quá sớm, cô cũng muốn Trang Bạch Yến hứa với cô rằng anh sẽ không trả thù cô sau khi anh phát hiện ra sự thật, đây là cô tự cho mình đường lui.Đặc biệt điểm quan trọng nhất là cô cần có người giúp chia sẻ cơn tức giận này, ứng cử viên sáng giá nhất đương nhiên là Dụ Vi, so với cô tìm đường chết, nếu Dụ Vi có chuyện gì xảy ra, e rằng anh sẽ không đặt tâm tư gì trên người cô. Nhưng về phần làm thế nào để Dụ Vi gặp rắc rối mà vẫn kiểm soát được tốc độ một cách hợp lý thì đây quả thực là một khó khăn lớn.

Những ngày sau đó, Đoạn Thanh Ngâm cẩn thận cân nhắc chuyện này, tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào, cô quyết định đợi Trang Bạch Yến rời đi rồi mới nói, nếu cứ như vậy rời đi sớm nhất cũng phải mất mấy tháng hoặc cùng lắm chậm nhất là một năm rưỡi.

Đêm tổ chức sinh nhật, chỉ có Trang Bạch Yến đi cùng cô, trong biệt thự, một bức tường trong phòng khách được trang trí bằng bóng bay và hoa hồng. Chiếc bánh sinh nhật khổng lồ được đặt trên bàn ăn, đèn trong phòng khách không bật, ngoại trừ ánh sáng từ những ngọn nến.

Đoạn Thanh Ngâm giả vờ ước nguyện, thổi tắt nến, sau đó háo hức thì thầm với anh, “Em chỉ ước được ở bên anh mãi mãi mà thôi.”

Trang Bạch Yến vừa mới bật đèn, nghe được lời này, anh liền tức giận đi tới, dùng tay cốc vào đầu cô, "Ngốc."

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai của anh lại vô cùng dịu dàng, anh cười trìu mến nhìn cô. Anh ngồi bên cạnh Đoạn Thanh Ngâm, cầm bộ đồ ăn bên cạnh, cẩn thận cắt bánh. Động tác của anh rất uyển chuyển, vừa cắt bánh anh vừa quay đầu hỏi cô, “Em có muốn quà gì không?”

Đoạn Thanh Ngâm nghe xong, tay cầm đĩa dừng lại, sau đó mỉm cười hỏi, "Cái gì? Anh có thể thỏa mãn em không?"

Nói xong, cô cợt nhả lại gần anh, đặt đĩa trên tay xuống, hai tay trực tiếp khoác vai anh, dụi mặt vào cánh tay anh.

Trang Bạch Yến có chút bối rối, một hồi lâu cũng không nghĩ ra câu trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng “Ừm”.

Đoạn Thanh Ngâm nghiêng đầu, vẻ mặt khó xử ngẩng đầu nhìn Trang Bạch Yến, cô bất giác vươn tay ra, chọc vào ngực anh, “Em còn muốn rất nhiều thứ, ví dụ như muốn cùng anh đi công viên giải trí. Em cũng muốn cùng anh đi xem phim, sau khi quay xong bộ phim này, em muốn có thể cùng anh đi thử vai... Quá nhiều thứ, không được, những thứ này đều là chuyện nhỏ, không thể lãng phí như vậy được.”

Nói xong, cô nhìn trộm sắc mặt của anh, đột nhiên trên mặt cười như một tên trộm, "Cái này... nếu không để em lưu lại, đợi nghĩ xong lại nhắc đến."

Như sợ anh không đồng ý, cô tiến tới làm điệu bộ, hai tay nắm lấy cánh tay anh, lắc mạnh, "Được không anh?"

Trang Bạch Yến nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, trước tiên dùng vài chuyện không đáng kể để làm anh bối rối, sau đó lại yêu cầu một lời hứa.

Về phần lời hứa, anh cũng không lo lắng mình không đủ khả năng để thực hiện, nếu đó là điều cô muốn, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để thực hiện cho cô, chỉ cần cô ở bên cạnh anh. Anh giơ tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng đáp, “Được.”

Sáng hôm sau, Trang Bạch Yến rời đi, nửa tháng sau Đoạn Thanh Ngâm sẽ gia nhập đoàn phim.

Cô nhớ rằng Trang Bạch Yến trong nguyên tác quả thực đã biến mất một khoảng thời gian, cô không nhớ chính xác là bao lâu, dù sao sau khi trở về, anh được Trang chủ tịch đánh giá rất cao.

Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy đây là một cơ hội tốt, không có Trang Bạch Yến, cô có thể nghĩ cách kéo Dụ Vi xuống nước, cô không thể để Dụ Vi và Trang Bạch Yến ở bên nhau thuận lợi được. Nếu trong tương lai Dụ Vi thật sự trở thành bạn gái của Trang Bạch Yến, người chết đầu tiên chắc chắn là cô.

Cô ấy sẽ làm bất cứ thủ đoạn gì nếu cần thiết. Tuy nhiên, Đoạn Thanh Ngâm không ngờ rằng trước khi mình xuống tay với Dụ Vi, cô sẽ bị cô ta chơi xỏ, còn bị đánh đến trở tay không kịp, gần như cắt đứt đường lui của mình.

Vào ngày sinh nhật của Đoạn Thanh Ngâm, cô được mời đến dự một bữa tiệc tối, bữa tiệc do Hứa tỷ giành được cho cô, người tổ chức là người phụ trách LJ ở Trung Quốc, bữa tiệc tối này không chỉ nhằm mục đích khai mở thị trường Trung Quốc, tìm kiếm đối tác, bữa tiệc này còn là nơi tìm kiếm người phát ngôn trong nước.

LJ là một thương hiệu quốc tế cao cấp,tập trung vào ngành trang sức, trong những năm gần đây, nó mở rộng sang ngành nước hoa và mỹ phẩm, thương hiệu luôn đi theo con đường sang trọng, ít quảng cáo nhưng lại rất được giới thượng lưu ưa chuộng.

Hứa tỷ muốn Đoạn Thanh Ngâm thử sức một lần, có Trang Bạch Yến ở đây, cơ hội của cô rất cao.

Đoạn Thanh Ngâm cũng có ý định đó, dù sao cô cũng sắp chia tay với Trang Bạch Yến, trước khi chia tay cô nhận được một ít phí chia tay cũng là việc hiển nhiên. Vì vậy, cô đã tham gia mà không cần suy nghĩ, thậm chí còn nhờ người tìm một chiếc váy lộng lẫy, không chỉ khiến toàn bộ hội trường choáng váng còn để người phụ trách thương hiệu nhìn thấy cô.

Đáng lẽ buổi tối cô phải gọi video với Trang Bạch Yến nhưng đã bị hủy vì lý do này, hình như buổi chiều anh bận việc gì đó nên chưa gọi lại. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tối nay mình sẽ gặp Trang Bạch Yến trong hoàn cảnh như vậy.

Buổi tối Đoạn Thanh Ngâm đến lúc bảy giờ, cô xuống xe bảo mẫu, nhấc bộ váy xinh đẹp tinh tế, trước cửa trải một tấm thảm đỏ dài, phóng viên xếp dài hai hàng. Bước ra khỏi xe, cô đối mặt với những ánh đèn nhấp nháy rực rỡ.

Đoạn Thanh Ngâm cười tươi bước xuống thảm đỏ, vừa đến cửa liền đưa thiệp mời, bữa tối được tổ chức tại Lương gia ở Đế Đô, Lương gia và thương hiệu LJ luôn có quan hệ đối tác, lần này LJ bước chân vào thị trường nội địa nên việc họ tìm người quen để hợp tác đầu tiên là điều đương nhiên.

Hứa tỷ nói vì Lương gia vẫn luôn nhớ đến cô nên Đoạn Thanh Ngâm mới nhận được lời mời này, vợ chồng Lương Chủ tịch vô cùng ấn tượng trước những gì cô đã làm để ngăn cản Dụ Vi tiếp cận Tiểu thiếu gia Lương gia. Sau này khi họ nhớ lại những lời đó, họ chợt nhận ra và làm theo những lời đề nghị của cô, phải nói hiện tại Tiểu thiếu gia Lương gia đang hồi phục rất tốt, đứa bé ấy còn chủ động nói chuyện cùng bọn họ. Mặc dù thỉnh thoảng nó chỉ nói vài từ nhưng đó cũng là một khởi đầu tốt. Vì thế lần này mặc dù Hứa tỷ không dựa vào quan hệ để lấy thiệp mời thì bọn họ cũng sẽ chủ động đưa cho cô.

Bữa tối được tổ chức không phải ở ngoài sân của Lương gia mà được tổ chức trong một dinh thự hiện đại tương đối lộng lẫy của Lương gia, có hoa, có sâm panh, những người ở giới thượng lưu ăn mặc lộng lẫy sang trọng, uống rượu say sưa. Bọn họ đều khéo léo thể hiện cảm xúc trên mặt.

Đoạn Thanh Ngâm cũng nhìn thấy ở đây có mấy người cô quen biết, trong đó có đạo diễn ≤Cửu Chương≥ và ≤Thanh Vân Lộ≥, cô cũng nhìn thấy Tống Hàn Ngạn, Đoạn Thanh Ngâm đi tới chào hỏi, khi đến gần, không ngờ lại nhìn thấy cách đó không xa là Dụ Vi.

Trong lúc cô ngạc nhiên, không biết tại sao nhưng cô lại có một dự cảm không lành.

Dụ Vi cũng nhìn thấy cô, khi cô ta bắt gặp ánh mắt của Đoạn Thanh Ngâm, hai người nhìn nhau, mỉm cười từ xa.

Đoạn Thanh Ngâm cũng đưa ly rượu về phía cô ta, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ta sau vụ vừa rồi, cô vốn tưởng rằng Dụ Vi sẽ trốn đi một thời gian, nhưng không ngờ rằng anh vừa rời đi cô ta liền xuất hiện.

Tại sao, Trang Bạch Yến lại sắp xếp cho cô ta trước khi anh rời đi?

Nghĩ tới đây, cô chợt cảm thấy ngực có chút chua chát. Nếu cô cũng có thể gặp được một người thích mình hết lòng thì thật tốt.

Đoạn Thanh Ngâm nhìn lướt qua khuôn mặt của cô ta, cô phát hiện tinh thần cô ta rất tốt, không có vẻ mệt mỏi hay suy sụp, dường như trong khoảng thời gian này cô ta cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng nghĩ kỹ, cô lại thấy bình thường, không có Giang Cẩm Châu, cô ta vẫn còn Trang Bạch Yến, như vậy cũng không tệ lắm.

Cô mới là người phải lo lắng. Đoạn Thanh Ngâm vừa mới suy nghĩ, đang định đi vệ sinh, đã bị Dụ Vi ngăn lại. Dường như cô ta đang đợi cô, đứng trên con đường duy nhất dẫn đến bể bơi, khi nhìn thấy cô đi tới, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười mỉa mai. Thậm chí cô ta hiếm khi chủ động còn chào hỏi, “Đoạn Thanh Ngâm, đã lâu không gặp.”

Khi thấy Đoạn Thanh Ngâm dừng lại, cô ta chủ động bước tới, thu hẹp khoảng cách.

Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy đêm nay Dụ Vi có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không biết kỳ quái ở điểm nào, liền quay đầu cau mày nhìn người đó, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Thấy cô ta đến gần, cô quay lại vẫy tay với cô ta, trợn mắt nói, "Đừng tới đây, cuối cùng tôi mới có một chút may mắn, cô đừng để vận rủi của mình làm ảnh hưởng đến tôi."

Vừa nói, cô vừa lùi lại một bước, như là sợ bị cô ta ám quẻ.

Không thể không nói, nếu như muốn chọc giận người khác, Đoạn Thanh Ngâm thật sự khiến người ta không thể đáp lại, nhìn thấy cô như vậy, Dụ Vi có vẻ như nghĩ tới một ít ký ức khó chịu, trên mặt tràn đầy oán hận không giấu được, nếu không có Đoạn Thanh Ngâm, cô ta nổi danh đã lâu, vì sao lại phải chịu kết cục như thế này?

Đôi mắt cô ta căm hận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đối diện khiến cô ta muốn xé nó ra thành từng mảnh, đột nhiên cô ta cười lạnh lùng, sau đó hơi cúi đầu, nói với giọng điệu khó đoán, “Đoạn Thanh Ngâm, tôi làm sao mà vô liêm sỉ bằng cô."

Đoạn Thanh Ngâm quay đầu lại với ánh mắt "Cô là đồ ngốc à?", cười lạnh hai tiếng, mở miệng chống trả, "Cô đang nói chính mình à?"

"Không tệ, cô cũng có chút tự giác, cướp vai diễn của tôi, tạt nước bẩn vào người tôi, thật sự là rất ngầu, chúng ta không thù không oán, thủ đoạn hèn hạ như vậy, chẳng lẽ chỉ vì so với cô tôi đẹp hơn sao? Cô xấu xí thì có liên quan gì tới tôi? Có trách thì phải trách bố mẹ cô làm nhiều chuyện vô đạo đức không sợ trời phạt."

Đoạn Thanh Ngâm ỷ vào việc cô ta không dám nói gì về việc trong sinh của mình, cho nên lời nói của cô rất tự tin.

Không những vậy, cô còn cố tình khơi dậy lòng hận thù và nói, “Nhân tiện, tôi quên nói với cô, nữ chính của bộ phim ≤Long Tâm≥ đã được quyết định, và người đó chính là tôi. Còn cô thì sao? Cô có vui vì điều đó không?"

Nếu mấy câu đầu chỉ là gãi ngứa thì mấy câu sau chắc chắn là một đòn nặng nề, giáng mạnh vào trái tim Dụ Vi.

≤Long Tâm≥ là bộ phim mà cô ta muốn đóng nhất và đây cũng là cơ hội tốt nhất để cô quay trở lại.

Kiếp trước cô ta đã bỏ lỡ, chẳng lẽ kiếp này... Không, cô ta sẽ không bỏ lỡ nó!

Dụ Vi choáng váng trong giây lát, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng trong mắt cô ta lại hiện lên sự lạnh lùng đáng sợ.

Im lặng một lúc, ngay khi Đoạn Thanh Ngâm sốt ruột quay đi, cô ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô, đột nhiên nói, "Đoạn Thanh Ngâm, cô giả làm tôi lừa gạt Trang Bạch Yến có vui vẻ không? "

Nghe vậy, Đoạn Thanh Ngâm hơi nghẹn lại, theo bản năng cô dừng bước, hai tay buông thõng bên hông chậm rãi nắm chặt, kiềm chế muốn quay đầu lại, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kinh hãi. Cô không chỉ sửng sốt mà nhịp tim cũng đập dồn dập, cô hoàn toàn không hiểu ý cô ta là gì?

Càng không rõ cô ta đã phát hiện ra điều gì, hay là... Trang Bạch Yến cũng đã biết rồi. Làm sao anh lại biết vào lúc này!

Nhìn thấy cô như vậy, Dụ Vi mỉm cười, rất vui vẻ, nhìn bóng lưng của Đoạn Thanh Ngâm, ngoài sự chán ghét và khinh thường không thể che giấu, cô ta còn cảm thấy vui mừng, như thể đã nhìn thấy kết cục của cô.

Giọng nói của cô ta lại vang lên, "Đoạn Thanh Ngâm, ông trời đang nhìn xem cô làm gì. Cô không chỉ thay thế thân phận của tôi, khiến Trang Bạch Yến lầm tưởng rằng cô là người đã gặp anh ấy khi anh ấy còn nhỏ, cô còn đi đến thị trấn của tôi để mua chúng. Trời ạ, cô thực sự rất chăm chỉ trong việc bịa đặt rằng cô là người mà anh ấy đã gặp lúc nhỏ, cô đã chi rất nhiều tiền vào đó, phải không?"

"Mục đích là gì? Tài nguyên, hoặc muốn gả vào Trang gia, hoặc cả hai. Nếu tôi đoán không lầm, Trang Bạch Yến vẫn chưa biết rằng cô đã lừa dối anh ấy phải không? Bình thường cô làm ra vẻ ngu ngốc, tôi không ngờ mỗi bước đi cô đều có âm mưu và cẩn thận như vậy, thật sự là tôi đánh giá thấp cô rồi…”

Đoạn Thanh Ngâm quay đầu lại nhìn cô ta, trên mặt không có cảm xúc gì, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người nọ, để yên cho cô ta nói.

Trong lòng cô cũng đã đoán được người gây chuyện là ai, ngoại trừ Trang Ngạn Phi, Trang Bạch Yến hiện tại đang ở Châu Âu, không có khả năng nói cô ta biết, chắc chắn là chỉ có Trang Ngạn Phi mới nói được.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chỉ cần Trang Bạch Yến không ở đây, cô vẫn còn cơ hội cứu vãn mọi chuyện, cô cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, liếc nhìn Dụ Vi đứng đối diện với cô, Đoạn Thanh Ngâm tỏ vẻ khinh thường, giật giật khóe miệng, “Tôi không biết cô đang nói cái gì, cô lại muốn tạt nước bẩn gì lên đầu tôi nữa vậy? Cô có thể đổi cách chơi được không?"

"Đoạn Thanh Ngâm..."

Dụ Vi có vẻ hơi ngạc nhiên khi Đoạn Thanh Ngâm vô liêm sỉ đến mức lúc này vẫn không chịu thừa nhận, cô ta chế nhạo, quay đầu nhìn sang một bên, như thể đang đè nén cơn tức giận trong lòng. Dừng một chút, cô ta quay đầu lại nhìn Đoạn Thanh Ngâm, vẻ mặt không còn giễu cợt khinh thường nữa mà lạnh lùng như băng, đột nhiên hỏi, "Đoạn Thanh Ngâm, Trang Bạch Yến có biết gần đây cô vẫn đang tìm chỗ ở mới không?"

Giọng nói Dụ Vi càng lạnh lùng hơn.

"Nhị thiếu gia của tập đoàn Lâm luôn không ưa Trang Bạch Yến, nhưng cô lại liên lạc riêng với anh ta. Cô đang ... làm gì mờ ám vậy?"

Câu này không khác gì sét đánh ngang tai.

Nghe xong, sắc mặt Đoạn Thanh Ngâm thay đổi, cô ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn người phụ nữ kia, tim đập thình thịch, không ngờ rằng cô ta phát hiện ra chuyện này.

Nhưng cô không muốn lộ ra sự rụt rè của mình trước mặt người khác, đặc biệt là trước mặt Dụ Vi, cô mím môi, không suy nghĩ ngắt lời cô ta, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Cô đang nói cái gì vậy, Dụ Vi, Trang Bạch Yến không có ở đây, cô châm ngòi ly gián cũng vô dụng."

"Cô vẫn là nên lo lắng cho chính mình nhiều hơn đi, nhiều lần cô nhắm tới tôi như vậy, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?"

Nói xong, Đoạn Thanh Ngâm quay người rời đi, động tác có chút lo lắng, như thể không muốn dây dưa với cô ta nữa. Tuy rằng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng chỉ có Đoạn Thanh Ngâm biết, lúc này đầu óc cô rất hỗn loạn, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô biết hiện tại mình không thể gặp rắc rối, cô phải vượt qua chuyện này, nếu không cô nhất định sẽ chết thảm.

Nếu Trang Bạch Yến biết những điều này thì mọi nỗ lực trước đây của cô sẽ trở nên vô ích, việc giả dạng thân phận thanh mai của Trang Bạch Yến để lừa dối cảm xúc của anh và âm mưu tính kế anh từ đầu đến cuối là những chuyện hoàn toàn khác.

Nhưng điều mà Đoạn Thanh Ngâm không ngờ tới là điều cô lo sợ lại xảy ra, vừa quay người lại cô đã phát hiện có người đang đứng ở phía sau mình. Hình bóng này quá quen thuộc. Sắc mặt của cô lập tức tái nhợt.