Xuyên Thành "Bạn Gái" Nam Phụ

Chương 41: Ở chung

Đoạn Thanh Ngâm ăn tối cùng với Trang Bạch Yến, sau bữa tối anh lại vào thư phòng làm việc, cô biết anh bận nên cũng không làm phiền anh, thay vào đó cùng dì Trần ngồi trên ghế sofa xem TV. Cô vẫn cầm điện thoại di động trên tay, thỉnh thoảng lại xem bình luận của fan trên Weibo, người ta khen thì cô trả lời lại, mắng thì cô mặc kệ.

Buổi tối Đoạn Thanh Ngâm không về, gần tám giờ, cô lảo đảo lên tầng, chọn cho mình một phòng, ném túi xách lên giường rồi lại đi ra ngoài.

Cô bước đến cửa thư phòng, giả vờ gõ hai lần. Không đợi ai nói gì, cô liền nhẹ nhàng tự mình mở cửa, mở một khe nhỏ trước, sau đó từ từ mở rộng ra. Cô không bước vào ngay mà thò đầu vào nhìn.

Người đàn ông kia tuy rằng vẫn đang bận rộn, nhưng cũng không phải không biết, lúc cô đưa đầu vào, anh mới chú ý tới, ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn thấy cô, khuôn mặt lạnh lùng dần dịu lại, trong mắt thậm chí còn có chút ý cười. Anh giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu cho cô đi tới.

Đoạn Thanh Ngâm nghi hoặc nghiêng đầu, không xác định nhìn anh một cái, hỏi, “Làm gì vậy?”

Nhưng động tác của cô không chậm trễ, trực tiếp mở cửa bước vào.

Cô tò mò nhìn quanh phòng làm việc của anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nơi anh làm việc, quá đơn điệu và khiêm tốn, căn phòng khá rộng nhưng chỉ có một chiếc bàn dài, sau lưng anh là một giá sách gắn tường và sau đó không có gì khác.

Khi làm việc, trên mặt anh đeo một cặp kính, kính gọng vàng bình thường, không cầu kỳ. Quần áo anh vẫn không thay đổi, vẫn mặc bộ đồ vừa đi làm về nhưng anh đã cởϊ áσ vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng, cà vạt trước ngực đã được cởi bỏ, hai chiếc cúc ở cổ áo sơ mi vốn cài kín đã được cởi ra, để lộ làn da trắng cùng với yết hầu lúc lên lúc xuống.

Dường như anh đã gầy hơn lúc trước, khuôn mặt có đường nét rõ ràng hơn, chiếc cổ thon dài trắng nõn được phản chiếu bởi ánh đèn trong phòng.

Đoạn Thanh Ngâm vui vẻ đi tới, hai tay chắp sau lưng, có vẻ như không được tự nhiên. Sau khi lại gần, cô không còn dè dặt nữa mà ngồi xuống cạnh anh, ghế của anh là một chiếc ghế văn phòng bọc da màu đen, tương đối rộng, dù anh ngồi ở giữa nhưng bên cạnh vẫn còn một khoảng trống nhỏ. Chen chen lấn lấn cô cố nhét mình vào ghế rồi quay người, nhanh chóng đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh.

Vốn Đoạn Thanh Ngâm còn tưởng rằng anh sẽ ngăn cản, cho nên cô hành động không chút cố kỵ, nào biết, hôm nay người này một chút cũng không ngăn cản cô. Anh còn quay đầu lại, cụp mắt nhìn cô một cách nghiêm túc.

Khuôn mặt anh vẫn như cũ, lông mày như ngọc, ngũ quan không chê vào đâu được, vẻ mặt điềm tĩnh, nụ cười xa cách và lịch sự thường ngày đã không còn nhưng lại không hề tỏ ra thờ ơ mà thay vào đó trong đôi mắt đen đó có một chút ý cười.

Anh nhẹ nhàng giơ tay lên, nheo mắt nhìn Đoạn Thanh Ngâm, ngón tay thon dài vén mái tóc rối bù bên má cô sang một bên, ngón tay lần theo thái dương, cuối cùng đặt lên đôi tai thanh tú của cô. Anh có vẻ rất thích đôi tai này của cô, đây không phải lần đầu anh nhéo tai cô.

Đoạn Thanh Ngâm thấy anh như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Nếu dáng vẻ ôn nhu chiều chuộng của Trang Bạch Yến, cô sẽ không suy nghĩ gì, chắc chắn anh có động cơ thầm kín nào đó, nhưng lúc này thái độ của anh rất khó đoán, như thể là anh thích cô hoặc như là một cái gì khác.

Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy bối rối. Đây là muốn làm gì?

Mặc dù nội tâm cô vô cùng buồn bực, nhưng động tác trên tay cũng không hề chậm lại, thấy Trang Bạch Yến không đẩy mình ra, cô *được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ôm sát vào người anh, có vẻ như còn muốn chui vào trong lòng anh.

*Đồng nghĩa với được voi đòi tiên á.

Cô tiến lại gần, ngẩng đầu lên, không biết xấu hổ hỏi, "Anh có nhớ em không? Chắc chắn là rất nhớ em. Trong bữa ăn anh nhìn em mấy lần, bình thường anh đều về rất muộn, nhưng hôm nay lại về sớm như vậy, muốn gặp em lắm đúng không?"

Với nụ cười đắc ý trên môi, cô nhìn người đàn ông nào đó rồi bất ngờ chu môi định hôn anh.

Dường như Trang Bạch Yến bị cô nhìn thấu tâm tư, anh khó chịu nhìn đi chỗ khác, nhưng sau khi nhận ra hành động của cô, khóe miệng anh bất giác cong lên.

Tuy nhiên, anh không làm theo ý cô, nhìn cái miệng chu ra của cô, anh trực tiếp dùng tay chạm vào, xoa xoa vài cái, thậm chí còn dùng vài ngón tay có khớp nối rõ ràng kéo ra một cách ác ý.

Nhìn thấy Đoạn Thanh Ngâm tức giận hất tay anh ra, trừng mắt nhìn anh, khóe miệng anh bất giác càng thêm sâu.

Nhưng dường như cô cũng không có ý định bỏ qua, cô nhìn anh, có chút khó chịu nói, "Anh thật là xấu xa, rõ ràng thích em nhưng không chịu thừa nhận, em có thể nhìn ra đó, nói câu anh thích em thì có gì sai. Em đã nói điều đó rất nhiều lần rồi. Em không quan tâm. Dù sao từ hôm nay trở đi, anh là bạn trai của em, bạn trai thực sự của em, sau này anh không được phép thích người phụ nữ nào khác."

Cô cực kỳ độc đoán, sau khi nói xong cô còn trừng mắt nhìn anh một cách hung dữ, như thể anh sẽ biết tay cô nếu anh dám thích người khác.

Trang Bạch Yến nghe vậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Đoạn Thanh Ngâm, anh im lặng, ánh mắt không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô, như muốn xác nhận xem lời cô nói có thật hay không.

Người nào đó nói xong liền cụp mắt, không nhìn anh nữa, có vẻ như hơi ngượng ngùng, cô mím chặt môi, chắc là đang cười khúc khích, hình như sợ anh phát hiện ra nên cô cố gắng nín lại.

Ánh mắt anh dịu dàng, tay anh chạm nhẹ vào dái tai cô, nhéo nhéo hai lần, sau đó dọc theo dái tai, chạm vào cằm cô, xoa xoa hai lần, sau đó dùng một lực nhẹ trực tiếp nâng mặt cô lên.

Đoạn Thanh Ngâm đón lấy ánh mắt của anh, nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất, con ngươi tối sầm, bên trong có ánh sáng nhàn nhạt, nhìn người đó, cô có cảm giác như đang đối mặt với một cái giếng sâu không đáy. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, đúng lúc đang ngẩn người, chợt nghe thấy người đàn ông đối diện đột nhiên lên tiếng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói ra một câu, “Ngoan, anh không thích người khác lừa gạt anh."

Giọng nói nhẹ nhàng đến mức cô gần như tưởng mình nghe nhầm, cô bàng hoàng định thần lại, chớp mắt, khi nhìn lại vào mắt anh, cô thấy người đàn ông đó lại cười. Khi anh nhìn cô, trong mắt anh hiện lên nụ cười dịu dàng ôn nhu. Dường như, trong mắt anh, thực sự không có chỗ cho ai khác ngoài cô.

Trong lòng Đoạn Thanh Ngâm chợt dâng lên một cảm giác khó hiểu không thể giải thích được, nhưng cô biết rõ ràng anh vừa mới nói, những lời anh nói làm cho cô có chút sợ hãi.

Không thích người ta nói dối mình nghĩa là sao? Là phát hiện ra suy nghĩ của cô sao?

Hoặc có thể là anh sợ, sợ tình yêu của mình không trong sáng cho nên vẫn đang không ngừng thử thách, thực ra có thể anh thực sự có tình cảm với cô.

Không thì cũng sẽ không, sẽ không...

Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy mình chắc là bị điên rồi, bởi vì khi hai ý tưởng này xuất hiện trong đầu, phản ứng đầu tiên của cô lại thiên về cái sau nhiều hơn.

Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy có chút buồn cười, cho là người này thích cô một chút thì sao? Đến lúc lợi dụng cô, anh vẫn sẽ không nương tay, so với những gì anh đã làm, việc này cũng chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Thậm chí có thể nói đó cũng chỉ là trả lại cho người khác mà thôi.

Đoạn Thanh Ngâm mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, cô dùng ánh mắt nhìn người kia, trên môi phản kháng kịch liệt, “Muốn lừa thì cũng là anh lừa em, em cũng không phúc hắc như anh."

Nói ra lời này có vẻ như cô có chút ủy khuất, như thể đang lôi lại chuyện cũ.

Nhưng không thể nghi ngờ là Trang Bạch Yến nghe xong lại vui mừng như vậy, người đàn ông lông mày tràn đầy ý cười, anh buông tay ra khỏi cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve cô, ngón tay hướng lên trên từng chút một, lần nữa chạm vào đôi môi đỏ mọng của Đoạn Thanh Ngâm. Mi mắt hơi hạ xuống, đồng tử sâu thẳm hơn một chút.

Đoạn Thanh Ngâm phát hiện sau đêm đó, Trang Bạch Yến đối xử rất tốt với cô, không phải tốt giả tạo như những lần trước, không làm bộ làm tịch cười ôn nhu như trước ra vẻ quân tử, không ở trước mặt người ngoài giả vờ ân cần chăm sóc mà giống như thật sự xem cô như bạn gái thật sự, quan tâm chăm sóc một cách chân thành, gần như đến mức tự mình làm mọi việc cho cô.

Anh sẽ chủ động bóc tôm cho cô trong mỗi bữa ăn, buổi sáng khi cô thức dậy, cô thường nhìn thấy những điều bất ngờ anh đã chuẩn bị bên giường, anh cũng sẽ nhắn tin cho cô và gọi điện cho cô mỗi ngày, cũng không nói chuyện quan trọng, chỉ hỏi cô ăn chưa, đang làm gì, dường như anh chỉ muốn nghe giọng nói của cô, thậm chí có khi còn mua cho cô đồ ăn vặt cô yêu thích mỗi khi anh đi làm về.

Đừng nói là ở bên ngoài, khi tham gia tiệc tối, anh chăm sóc cô rất chu đáo, ngay cả khi đi vệ sinh anh cũng đợi ở bên ngoài, hầu như mọi người trong vòng này đều biết Tam thiếu gia của Trang gia rất cưng chiều cô bạn gái minh tinh nhỏ của mình.

Đoạn Thanh Ngâm kể từ lần ở lại qua đêm ở nhà anh tới bây giờ vẫn chưa rời đi, hiện tại hai người đang sống chung. Cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mỗi ngày cùng anh bồi dưỡng quan hệ.

Nhưng cô phát hiện, đàn ông Trang gia có vẻ hơi bảo thủ, ngay cả Trang Bạch Yến, người có vẻ là bạn trai tốt dịu dàng ân cần, dường như cũng muốn định hình bản thân theo hướng này, nhưng có vẻ anh cũng không đi quá xa.

Đoạn Thanh Ngâm từng cố ý thử hỏi, “Nếu như em có cảnh hôn thì phải làm sao?”

Lúc Trang Bạch Yến nghe xong, bàn tay đang gõ bàn phím đột nhiên khựng lại, sau đó cô nghe thấy anh nhẹ nhàng nói, "Vậy bỏ nó ra thôi."

Giọng nói của anh có chút lạnh lùng, cũng không nhìn cô, nhưng Đoạn Thanh Ngâm ngồi bên cạnh dường như có thể cảm nhận được tâm tình u ám của anh.

Cô tưởng anh chỉ nói đùa, không ngờ ngày hôm sau cô lại nhận được điện thoại của Hứa tỷ, nói rằng hai bộ kịch bản đã không còn, hỏi cô có xúc phạm gì Trang thiếu gia không?

Đoạn Thanh Ngâm nghe xong liền bối rối, nghĩ lại cô mới nhớ tới hai bộ kịch bản phim truyền hình mình từng đọc qua đều có cảnh hôn.

Thật ra Đoạn Thanh Ngâm không phản đối việc quay cảnh hôn, đó chỉ là tính chất công việc thôi, sau đó cô sẽ đánh răng lại, khi thực sự quay phim, cô sẽ nhập tâm vào vai diễn, không có suy nghĩ quá nhiều về bất cứ điều gì khác. Nhưng bây giờ, cô không biết phải nói gì.

Người đàn ông này bá đạo một chút không nói quá, Đoạn Thanh Ngâm biết mình không thể đánh lại anh, nên cô chỉ dùng cách khác để bù đắp, đòi ăn đòi uống, nghĩ cách giày vò người nào đó.

Buổi tối, Trang Bạch Yến đang làm việc trong thư phòng, Đoạn Thanh Ngâm ôm bản thảo ngồi bên cạnh, im lặng đọc lời thoại cho vở kịch tiếp theo, đọc xong mấy câu, cô lại không nhịn được lấy điện thoại di động ra, ghé vào trên bàn ngồi chơi, người đàn ông dường như đã quen với việc cô như thế này, nhưng anh vẫn dùng tay gõ lên mặt bàn trước mặt cô, bình tĩnh liếc nhìn cô, ý thúc giục cô làm việc.

Đoạn Thanh Ngâm ngẩng đầu, rời khỏi điện thoại, bất mãn liếc anh một cái, cô lại ngồi thẳng dậy, đọc thuộc lòng lời thoại, nhưng chưa kịp đọc thuộc lòng mấy câu, đôi mắt đen tròn liếc về phía anh, không biết cô đang nghĩ gì, ở bên cạnh cẩn thận dùng đuôi mắt liếc nhìn anh, sau đó cô dựa vào người anh, chậm rãi đưa tay ra trước mặt anh, nghiêm túc hỏi, "A Yến, anh có để ý thấy tay em có hơi xấu không?"

Mu bàn tay cô hướng lên trên, các ngón tay hơi tách ra, làn da trắng nõn như ngọc, tuy rằng mảnh khảnh nhưng không xấu xí gầy gò, ngược lại có cảm giác xinh đẹp tinh xảo. Móng tay Đoạn Thanh Ngâm đầy đặn tròn trịa, được sơn bằng màu sơn móng tay trong suốt sáng bóng.

Trang Bạch Yến dừng việc đang làm, liếc nhìn tay cô, sau đó quay đầu ngạc nhiên nhìn cô, không biết cô đang âm mưu gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh tưởng cô muốn anh khen tay cô nên hơi do dự nói, “Không đâu anh thấy nó khá đẹp.”

Đoạn Thanh Ngâm không hài lòng với câu trả lời này, nghe xong, cô bĩu môi, đưa tay đến gần mặt anh, vẻ mặt đau khổ nói, “Nhưng nó chính là rất xấu, anh nhìn xem, trần trụi và chẳng có gì."

Nói xong, cô háo hức nhìn anh, khẽ động đậy vài ngón tay, ý tứ hẳm đã rất rõ ràng.

Trang Bạch Yến nhận ra ý của cô, sau khi hiểu ý cô, anh cười lớn, quay đầu lại và bất lực ôm trán. Cuối cùng, anh tức giận quay người lại, dùng tay vỗ nhẹ vào đầu cô hai cái, cười nói, “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Quỷ keo kiệt!!!