“Không phải chứ, anh cảm thấy rất kỳ quái, em từng gặp qua loại hạ pháp nào vừa khai cuộc hắc kỳ đã đặt vào điểm ba ba chưa?”Trên xe, Phương Tự vẫn còn canh cánh trong lòng ván cờ lúc chiều.
“Khởi đầu này trông đúng là nghiệp dư thật, nhưng sư huynh, em cảm thấy là do anh khinh địch..."
“Đây không phải là vấn đề có khinh địch hay không, sau khi hắn đặt vào điểm ba ba còn tới hai đường bò, em nhìn xem có khó chịu không, có muốn dạy dỗ hắn hay không?”
“Cho nên, sư huynh, anh cảm thấy mình đã chiếm ưu thế rồi, muốn cưỡng ép gϊếŧ đại long nhà người ta, kết quả lại tự rơi vào bẫy?” Du Lượng thẳng thắn đánh giá.
“Anh... Ai”
Phương Tự bị hỏi đến nghẹn lời, nhưng là một kỳ thủ cửu đoạn, anh vẫn có thể bình tĩnh phân tích lại:
“Là do anh chủ quan, nhưng điểm ba ba đó quả thật không đơn giản, anh phải về xem lại ván cờ đó mới được."
“Ngày mai, nếu tìm được Thời Quang, anh có thể hỏi cậu ấy một chút. Em nghĩ nếu cậu ấy biết bố cục mình có vấn đề, chắc chắn sẽ không tùy tiện tìm người khác luyện tập đâu"
“Vậy cũng chưa chắc. Đến lúc đó Thời Quang một tay Bạch Tử Cầu đại phi, một tay khai cuộc điểm ba ba, chẳng có cái nào là bình thường cả!" Phương Tự cười tủm tỉm trêu chọc.
Ring ring ring ~
Du Lượng còn chưa kịp phản bác, điện thoại di động liền vang lên.
“Xin chào?”
“A, xin chào, là Du Lượng sao, tôi là Thời Quang.”
“Thời Quang? Không ngờ cậu vẫn còn nhớ mà gọi lại cho tôi.”
Du Lượng vừa nghe được thanh âm của Thời Quang liền tức giận, bất quá rốt cục cũng liên lạc được, cậu cũng không muốn lại xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý gì.
“Cậu đang tìm tôi chơi cờ sao? Ngày mai đi.”
“Ngày mai có thể không được, tôi tìm cậu là có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ…”
Thời Quang nghe Du Lượng nói như vậy mới nhớ tới lúc trước đáp ứng cậu ấy khi thi trung học xong sẽ tìm cậu ấy chơi cờ, kết quả lại vội vàng đi Lan Nhân Tự, sau đó ba người cùng nhau nghiên cứu cẩu chiêu đến quên mất thời gian, nhịn không được chột dạ.
“Cậu còn có chuyện gì à, cậu không phải đã từ Lan Nhân tự trở về rồi sao?" Du Lượng không có ý định cho Thời Quang bất kỳ cơ hội bào chữa nào.
“Làm sao cậu biết tôi đã đến Lan Nhân tự? Mà thôi, chuyện đó để sau đi."
Thời Quang không để ý đến những thứ này nữa, rút kinh nghiệm tranh đoạt từng giây từng phút bắt đầu nói rõ tình hình.
Tôi đang ở khu thắng cảnh núi Ô Lộ... Tôi bị lạc rồi."
"Cái gì?"
Du Lượng trăm triệu lần không nghĩ tới lại là loại tình huống này, quả thực hoài nghi chính mình có phải là đã nghe lầm rồi không.
“Cậu đừng ngắt lời, trên người tôi không còn nhiều đồng xu đâu, thời gian có hạn. Bây giờ tôi đang ở trong một cái buồng điện thoại trên sườn núi Ô Lộ, điện thoại hỏng rồi, tôi chỉ có thể gọi cho cậu, tôi cũng không cần cậu dành thời gian đến đón tôi. Tôi cho cậu một số điện thoại khác 9933310, người này tên là Tào Húc, là bạn cờ của tôi, phiền cậu giúp tôi thông báo cho anh ấy về vị trí của tôi, anh ấy sẽ đến đón tôi, chờ tôi trở lại thành phố nghỉ ngơi một ngày nhất định sẽ đến tìm cậu chơi cờ. Cậu nhớ số điện thoại này 9933310, 9933.…”
Thời Quang tranh thủ thời gian thở dốc chọn trọng điểm cùng Du Lượng nói, kết quả vẫn giống như nhau, còn chưa kịp dứt lời điện thoại đã đứt đoạn.
Du Lượng nhìn điện thoại bị cúp máy, cảm giác tức giận nghẹn ứ trong lòng không thể tan đi.
“Là Thời Quang à? Đã xảy ra chuyện gì?"
“Thời Quang nói cậu ấy bị lạc ở khu thắng cảnh núi Ô Lộ, nhờ em thông báo cho bạn cờ của cậu ấy đến giúp.” Du Lượng nói ngắn gọn.
“Hả?”
Thông tin trong lời nói có chút bất ngờ, Phương Tự cũng không biết nên tiếp nhận như thế nào, bất quá anh cũng phản ứng rất nhanh.
“Thông báo gì chứ, núi Ô Lộ cách đây cũng không xa, chúng ta trực tiếp đến tìm cậu ta luôn. Em có biết vị trí cụ thể không?”
“Ở trong buồng điện thoại trên sườn núi, buồng điện thoại có thể là hỏng rồi, hiện tại không còn gọi được nữa.”
Du Lượng ngắt điện thoại di động, nhanh chóng cân nhắc: “Em sẽ gọi cho viễn thông hỏi vị trí, sư huynh phiền anh lại cùng em chạy một chuyến.”
“Chuyện nhỏ thôi, anh cũng đang rất muốn gặp cậu nhóc này đây."
"Đi thôi!”
Phương Tự cũng bị nghẹn một hơi, xoay vô lăng một vòng rồi lái xe thẳng về phía núi Ô Lộ.
...
“Ai, không phải, tôi…”
Thời Quang nghe thấy điện thoại lại đứt đoạn, tức giận đá một cước vào buồng điện thoại, kết quả không nghĩ tới dùng sức có hơi mạnh, gian hàng điện thoại lảo đảo bộ dáng muốn ngã xuống.
[Tiểu Quang, em đá hỏng buồng điện thoại rồi sao? Du Lượng ghi nhớ điện thoại của anh Húc chưa?] Chử Doanh nhìn tình huống trước mắt có chút lo lắng.
“Buồng điện thoại này vốn dĩ đã hỏng rồi? Sao có thể trách em được?”
Thời Quang không chắc nói: “Hẳn là ghi nhớ rồi, cậu ấy có trí nhớ của nhà vô địch cờ vây thế giới, em đã nói hai lần, lần thứ ba mới đứt đoạn.”
[Vậy thì tốt quá, chúng ta được cứu rồi.]
Chử Doanh cũng xem như thở phào nhẹ nhõm.
[Sư phụ lười luôn nhắc nhở em phải chú ý thân thể, anh thật sự không muốn em phải qua đêm trên núi đâu.]
“Thân thể em khỏe lắm, đừng nghe Hòa thượng lười hù dọa. Em chỉ sợ Du Lượng không nhớ số điện thoại mà tự mình đến tìm thôi. Như vậy còn không bằng ở trên núi…”
Thời Quang bắt đầu lẩm bẩm, đi vào trong đình ngồi xuống: “Anh không biết đâu, Lần trước cậu ấy lên núi tìm em, mắng em một trận thậm tệ luôn.”
[Không phải em nói đến đây cùng anh Húc sao?]
“Đó là lần trước, em đến hai lần không được à!”
Thời Quang phát hiện mình lỡ miệng, lập tức xấu hổ đáp lại.
[Phì ~] Chử Doanh bật cười, có điều thấy Thời Quang co ro đáng thương liền không nỡ trêu chọc nữa.
[Lần trước Du Lượng tìm em, sao em không chơi cờ với cậu ấy?]
“Em cũng muốn lắm, nhưng mà khi đó còn chưa nói rõ ràng với anh, cũng không tiện giải thích kỳ lực, cho nên mới kéo dài tới bây giờ.” Thời Quang bình thản nói.
“Hiện tại có thể an tâm cùng Du Lượng chơi cờ rồi, nói trước, sau này tất cả đối cục chúng ta đều có thể thương lượng, nhưng chỉ có Du Lượng em muốn tự mình hạ, đừng có tranh với em, lúc này em thật sự rất muốn biết đến cùng cậu ấy đuổi theo là bóng lưng của ai.”
[Được, đều để em hạ~]
Chử Doanh dễ nói chuyện, so với cái này ngược lại càng lo lắng tình cảnh hiện tại của Thời Quang hơn.
[Rốt cuộc đến khi nào mới có người đến cứu chúng ta đây? Buổi tối sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?]
“Anh đừng dọa em, hơn nữa em nói cho anh biết, anh cũng đừng nói với em cái gì mà cổ nhân sợ gặp phải dã thú đều sẽ ngủ ở trên cây, anh nói cái gì em cũng sẽ không lên cây đâu.”
[Hả? Làm sao em biết anh đang nghĩ về cái này?]
“Em còn không hiểu anh sao~ Bất quá nếu anh thật sự cảm thấy sợ, vậy chúng ta chơi cờ tưởng đi?”
Thời Quang cảm thấy vẫn còn hơi lạnh, tiếp tục co rụt về phía ghế, nhịn không được đề nghị.
[Được! Anh chấp hắc, mười sáu điểm ở góc, tinh~] Vừa nói như vậy Chử Doanh cũng không còn sợ nữa, lập tức chiếm lấy tiên thủ.
“Anh chơi xấu, vậy em hạ bốn bốn, tinh.”
“Khoan đã, em chờ anh nghĩ một chút! Chơi cờ mù mà biến hình phức tạp vậy sao?”
Đêm tối yên tĩnh, Thời Quang một mình ngồi lẩm bẩm thanh âm truyền thật xa.
“Em tiếp năm bảy.”
Du Lượng và Phương vừa mới đi lên giữa sườn núi, chợt nghe thấy tiếng Thời Quang đang chơi cờ tưởng, hai người nhìn nhau một cái, đi sát hai bước liền nhìn thấy Thời Quang một mình ôm cặp sách, ngồi ở trong đình, thảm thiết tựa vào cột, vừa đáng giận vừa đáng thương.
Động tác hai người thống nhất đứng ở bên cạnh ôm tay, nghe xong vài câu, cũng không nghe ra đầu mối gì, Phương Tự mới nhịn không được cắt ngang: “Một mình ở nơi hoang vắng này còn đang chơi cờ tưởng, thật sự là rất thú vị nha.”
Thời Quang bị dọa giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Du Lượng và Phương Tự, vội vàng từ trong đình chạy ra, nở nụ cười lấy lòng: “Du Lượng, thầy Phương hai người cũng đến sao?”
“Không phải cậu gọi tôi đến à?" Du Lượng nhìn thấy bộ dạng không đứng đắn này của Thời Quang bực bội hỏi.
“À, đúng vậy”
Thời Quang lúng túng đáp lại, không dám nhắc tới chuyện mình chỉ định nhờ chuyển lời chứ không muốn bọn họ tự mình đến.
Cậu lại nhìn hai người đi giày da, ăn mặc kỹ lưỡng như thể có thể trực tiếp đi đến U Huyền kỳ thất để chơi cờ, nhớ tới chuyện kiếp trước, dè dặt hỏi: “Tôi không có làm gián đoạn hoạt động quan trọng nào của hai người chứ?”
“Hoạt động quan trọng?”
Du Lượng nghe xong càng tức hơn.
Ngày hôm nay mình có hoạt động quan trọng gì? Cũng không thể nói hôm nay mình cho rằng có thể cùng Thời Quang đấu cờ nên cố ý ăn mặc chính trang, kết quả cờ không chơi được thành tựu gì còn mang giày da bò hai lần lên núi?
“Cậu nói cậu xem, đi chùa miếu luyện cờ cũng thôi đi, luyện cờ xong không thành thành thật thật về nhà còn chạy lên núi chơi?”
Du Lượng càng nói càng tức giận, càng nói thanh âm càng lớn: “Ngọn núi nhỏ như vậy mà cậu cũng có thể lạc được, cậu bị ngu hả? Hay cậu là một tên mù đường? Bị mù đường cậu cũng phải có chút tự giác của mù đường chứ, đừng chạy loạn làm cho người khác thêm phiền nữa được không?”
“Cậu rống cái gì!”
Thời Quang nghe có chút quen tai, không nhịn được quát lại, rồi lại lập tức hối hận, lời nghẹn trong cổ không thốt ra nổi.
Vì thế hai người đứng đó, chứ như vậy thở hổn hển nhìn nhau.
Chử Doanh yên lặng mở quạt gấp, che nửa khuôn mặt dưới chỉ để lộ ra cặp mắt, quan sát qua lại tình huống của cả hai.
Phương Tự lần đầu tiên nhìn thấy tiểu sư đệ khắc kỷ phục lễ của mình lộ ra ngoài cảm xúc như thế, sau khi xem một vở kịch hay, đột nhiên cảm thấy cho dù mệt nhọc một ngày cũng không tức giận đến như vậy, cười tủm tỉm hòa giải: “Được rồi, Tiểu Lượng tìm cậu hai ngày rồi, cuối cùng cũng gặp được, Ván cờ giữa hai hẳn là có thể hạ xuống đi, cũng không thể lại nói không được.”
“Ai tìm cậu ta!” Du Lượng dư nộ còn chưa tiêu, ngay cả sư huynh mình cũng không tha.
“Không thành vấn đề, ngày mai tôi về nhà thu dọn, buổi chiều hoặc ngày mốt đều được, nghe theo cậu."
Thời Quang dù sao cũng không phải là đứa trẻ 14 tuổi nữa, thấy người ta đến đón mình muộn như vậy, cũng ngại từ chối.
“Bây giờ đã muộn rồi, trở về thành phố không tiện. Như vầy đi, nhà của anh trống trải, các em cứ đến chỗ anh ở tạm.” Phương Tự gọn gàng sắp xếp.
“Như vậy làm phiền thầy quá, đến thành phố tự em về nhà là được…” Thời Quang muốn từ chối.
“Buổi tối một đứa trẻ như em về nhà như thế nào? Em cũng đừng chạy loạn, cứ đi theo anh. Trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh làm trọng tài cho hai đứa, nghiêm túc đấu một ván. Không uổng công hai chúng ta lặn lội đường xa đến tìm em.”
“Được, về trễ em cũng sợ làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại về nhà.” Du Lượng nhanh nhẹn đáp trước.
[Tiểu Quang, Tiểu Quang! Vậy chúng ta có thể đấu một ván với Phương Tự rồi đúng không? Em và Du Lượng chơi cùng nhau, nhường anh đấu với Phương Tự đi!] Chử Doanh hớn hở đề nghị.
“Đi, anh chỉ biết chơi cờ, không thấy em sắp vào hang sói rồi sao?”
Thời Quang yên lặng trong lòng trợn trắng mắt, phát hiện không có ai đứng về phía mình, chỉ có thể đáp ứng: “Vậy em đành phải làm phiền thầy Phương một ngày.”
"Đừng gọi anh là thầy nữa, anh không gánh nổi đâu, em cũng giống như Tiểu Lượng, gọi anh một tiếng sư huynh là được rồi! Đi thôi.”
TBC.
Ghi chú của tác giả:
-Đừng hỏi tôi liệu Du Lượng mặc chính trang có phải vì Thời Quang hay không, còn Phương Tự thì sao? Đơn giản là vì anh ấy quen ăn mặc bảnh bao quen rồi...
-Toàn bộ quá trình gặp mặt giống như không ngừng “châm lửa” cho Du Lượng. Tôi thật sự thích cách cậu ấy bị Thời Quang chọc tức, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, chỉ có thể mím môi quay đầu.
Chúng ta thử đếm xem Du Lượng nghĩ Thời Quang đã phạm phải những tội gì nhé:
Nói dối rằng cậu ấy đã chuyển đến châu Phi (chỉ để khỏi phải đấu cờ với tôi...)
Nói là chuẩn bị ôn thi vào cấp ba, nhưng lại âm thầm luyện cờ vây, trước kỳ thi còn đến tìm thầy Bạch chơi cờ (không tìm tôi để chơi...)
Sau khi thi xong, thay vì về nhà đấu cờ với tôi, cậu ấy lại lên núi luyện cờ với hòa thượng (không tìm tôi...)
Luyện cờ xong vẫn không về nhà tìm tôi mà đi leo núi (leo núi quan trọng hơn đấu cờ với tôi?)
Leo núi bị lạc, còn có mặt mũi gọi cho tôi, nhưng không phải để chơi cờ mà để nhờ tôi làm "bốt điện thoại di động".
Có một người bạn cờ sẵn sàng lên núi lúc nửa đêm đón cậu ấy (nhất định là có người khác chơi cờ với cậu ấy rồi).
Quan trọng nhất: Thái độ của cậu ấy với cờ vây vẫn y như hồi nhỏ.
Quả thật là bảy "tội danh" đều khớp. Lần này Thời Quang hoàn toàn không oan chút nào...