Chu Khôi giận dữ chỉ vào Ngô thị, lớn tiếng mắng: “Ngươi là đồ nữ nhân lòng dạ độc ác, vì muốn cứu chồng mà không ngại lấy cháu gái ra làm vật trao đổi, thật quá nhẫn tâm! Trương công công, Tống tiểu thư, đều là độc phụ này dụ ta tới đây! Các ngươi muốn trách thì trách bà ta, ta xin cáo từ trước!”
Dứt lời, Chu Khôi vội vàng rời đi. Chỉ là vết thương từ trận đòn ngày hôm qua vẫn chưa lành, bước chân loạng choạng, suýt nữa ngã sấp xuống ngay cửa.
Ngô thị thấy thế cục thay đổi nhanh chóng, chỉ còn biết hậm hực quay sang Tống Vân Ngưng, giọng điệu mềm mỏng hẳn: “A Ngưng, chuyện hôm nay là cữu mẫu đường đột… Ngươi cũng đừng để bụng nhé! Cữu mẫu chỉ là quá nóng vội, muốn cứu cữu phụ ngươi mà thôi…”
Dứt lời, bà ta còn giả vờ lau nước mắt.
Tống Vân Ngưng lạnh nhạt đáp: “Nếu cữu mẫu thật sự muốn cứu cữu phụ thì cũng đừng gây thêm chuyện nữa, đêm qua ta đã cầu xin Chưởng Ấn đại nhân, ngài ấy đã đồng ý giải oan cho cữu phụ rồi.”
Ngô thị nghe xong lập tức mừng rỡ: “Thật sao?”
Vương thị nãy giờ im lặng, đến tận lúc này mới khẽ thở phào, nở nụ cười nhẹ nhõm: “Được vậy thì tốt quá!”
Tống Vân Ngưng quay đầu, cúi người hành lễ với Trương Lâm, cung kính nói: “Vừa rồi nhờ có Trương công công ra mặt giải vây, ta vô cùng cảm kích… Đúng rồi, sao ngài lại đột nhiên tới đây thế?”
Trương Lâm điềm nhiên như không: “Chưởng Ấn đại nhân dậy rồi, muốn dùng bữa sáng.”
Cả căn phòng vốn huyên náo, giờ phút này bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Mọi người sửng sốt nhìn Trương Lâm, không biết nên phản ứng ra sao.
Tống Vân Ngưng nhanh chóng hoàn hồn, khẽ gật đầu: “Trương công công, ta biết rồi. Chỉ là chuyện lúc nãy đã khiến mẫu thân ta hoảng sợ, ta có thể trấn an bà ấy vài câu đã rồi đi được không?”
Trương Lâm gật đầu: “Nhanh lên đấy.”
Tống Vân Ngưng tạ ơn, sau đó dìu Vương thị vào trong phòng.
Ngô thị thấy vậy cũng muốn đi theo vào hỏi cho ra lẽ, nhưng vừa mới nhích chân, Trương Lâm đã khẽ hắng giọng một tiếng, bà ta lập tức đứng yên tại chỗ.
Trong phòng, Tống Vân Ngưng kể lại hết mọi chuyện đêm qua, từ việc nàng một mình đến Đông Xưởng, cầu xin Lục Uyên giúp đỡ cho đến khi nhận được lời hứa giải oan cho cữu phụ.
Vương thị nghe xong không khỏi kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm: “Con thế mà lại dám một mình đi Đông Xưởng? Sao con không nói với mẫu thân?”
Tống Vân Ngưng nhẹ giọng giải thích: “Lúc đó tình thế quá cấp bách, con chưa kịp nói. Hơn nữa việc này chưa chắc đã thành công, con cũng không muốn mẫu thân lo lắng theo.”
Vương thị thở dài, giọng đầy tự trách: “Đều tại mẫu thân vô dụng! Nếu ta có năng lực che chở cho con thì con cũng chẳng cần phải liều lĩnh như vậy! Tuy rằng con đã thuyết phục được thái giám Chưởng Ấn kia, nhưng ta nghe nói hắn buồn vui thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, lỡ như…”
“Mẫu thân, con chẳng qua chỉ phụ trách ba bữa ăn một ngày của hắn, chỉ cần con cẩn thận một chút thì chắc hẳn sẽ không sao.”
Tống Vân Ngưng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mẫu thân nghĩ hắn cứu cữu phụ là vì con sao? Không phải đâu. Hắn chẳng qua chỉ là muốn vươn tay vào nội các, muốn lợi dụng cữu phụ làm thanh kiếm của hắn mà thôi. Chỉ cần hắn còn cần cữu phụ thì sẽ không làm khó dễ con quá mức.”
Vương thị hiểu ý nàng, trong lòng vẫn thấp thỏm: “Nhưng mà con cũng biết, cữu phụ con căm hận nhất chính là hoạn quan. Nếu ông ấy biết con nhờ cậy Đông Xưởng để Đông Xưởng cứu ông ấy, chỉ sợ sẽ không đồng ý...”
Sắc mặt Tống Vân Ngưng trở nên nghiêm nghị: “Mẫu thân, mấy ngày nay con chạy vạy khắp nơi, hiểu rõ một điều… Chuyện nội các bỏ rơi chúng ta đã là kết cục đã định!”
“Thậm chí bọn họ còn hy vọng cữu phụ sớm bị kết tội để khỏi liên lụy đến mình, làm sao họ sẽ ra tay cứu người? Cữu phụ là người coi trọng danh tiếng, khi con ở trong ngục gặp ông ấy, ông ấy vẫn không chịu nói ra sự thật. Việc này chắc chắn có uẩn khúc gì đó, con không thể để cữu phụ bị kết tội oan uổng như vậy!”
“Nội các và Đông Xưởng đã tranh đấu bao năm nay. Nếu có thứ gì đó khiến cho nội các phải kiêng dè thì đương nhiên Đông Xưởng sẽ muốn nắm giữ trong tay. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta! Cữu phụ đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, điều quan trọng nhất lúc này là giữ được mạng ông ấy trước đã!”
Nói xong, Tống Vân Ngưng siết nhẹ tay Vương thị nói khẽ: “Mẫu thân, trước mắt đừng nói với cữu phụ chuyện này, kẻo ông ấy nghĩ quẩn...”
Vương thị gật đầu: “Ta cũng sẽ nhắc nhở cả cữu mẫu con nữa… Hôm nay bà ta làm ra chuyện như vậy đúng là quá đáng, nhưng hiện giờ không phải lúc so đo. Mọi chuyện cứ chờ cữu phụ con ra đã rồi tính sau.”
Tống Vân Ngưng mỉm cười trấn an: “Mẫu thân yên tâm, con biết rõ phải làm gì mà. Mẫu thân chỉ cần chú ý sức khỏe, chuyện khác không cần quan tâm.”
Vương thị nắm chặt tay Tống Vân Ngưng, trong lòng buồn bã: “A Ngưng... Khổ cho con rồi...”
Nếu không phải vì cứu huynh trưởng, bà ấy đâu nỡ để con gái mình phải đến Đông Xưởng hầu hạ đám thái giám kia?
Đây chính là một sự sỉ nhục lớn!
Nhưng nếu A Ngưng không đi Đông Xưởng, chẳng phải sẽ bị đại tẩu ép gả cho Chu Khôi sao?
Đành phải tránh nặng tìm nhẹ, đi một bước tính một bước.
Thời gian cấp bách, dù trong lòng Vương thị có trăm ngàn lần không nỡ thì cũng chỉ có thể để Tống Vân Ngưng đi theo Trương Lâm.
Tống Vân Ngưng vén rèm lên, bước vào chính sảnh. Ngô thị nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, ngập ngừng muốn nói lại thôi.