Nhà Ăn Nhỏ Đông Xưởng (Mỹ Thực)

Chương 31

Vương thị bị chọc giận đến mức ho khan mấy tiếng nhưng vẫn kiên trì nói: “Đại tẩu, A Ngưng là đứa bé có chủ kiến, muội không thể tùy tiện đồng ý được…”

Ngô thị lập tức quở trách: “Hôn nhân đại sự đều là lệnh cha mẹ, lời mai mối, sao nàng có thể tự quyết cho được? Nào có ai làm mẹ như ngươi chứ?”

Vương thị đang muốn cãi lại, bỗng nhiên cơn khó chịu ập đến. Bà ấy lại dùng khăn che miệng ho khan.

Ngô thị thấy bà ấy yếu ớt như vậy thì bực bội buông tay: “Ta cũng lười nói tiếp với ngươi nữa. Khó khăn lắm mới mời được Chu đại nhân đến đây, nếu để lỡ mất cơ hội này rồi thì e rằng không còn cơ hội nào như vậy nữa đâu. Nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy thì đừng có trách ta không nể mặt!”

Dứt lời, bà ta quay lại chỗ ngồi, nở nụ cười: “Đã để Chu đại nhân đợi lâu rồi, ta cùng muội muội đã bàn bạc xong, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”

Chu Khôi bật cười sảng khoái: “Tốt!”

Vương thị ho đến mức sắc mặt đỏ bừng, khó khăn lên tiếng: “Không được!”

Chu Khôi lạnh lùng nhìn bà ấy, tiến lại gần hai bước: “Bản quan nể mặt ngươi là mẫu thân của Tống tiểu thư nên mới nhường nhịn đôi phần, ngươi cũng đừng có được đằng chân lân đằng đầu như thế!”

Vương thị bị hắn ép lui mấy bước, lưng đυ.ng vào góc bàn, suýt nữa ngã xuống.

“Mẫu thân!”

Chợt một tiếng gọi trong trẻo vang lên, Vương thị ngước mắt lên, nhìn thấy Tống Vân Ngưng và Trúc Đào đang vội vã chạy tới.

Chu Khôi vừa thấy Tống Vân Ngưng, hai mắt liền sáng rực: “Tống tiểu thư tới rồi à?”

Tống Vân Ngưng không thèm để ý tới hắn, đi thẳng đến chỗ Vương thị: “Mẫu thân, người không sao chứ?”

Vương thị lắc đầu khẽ nói: “Ta không sao, A Ngưng, cữu mẫu của con… Ai!”

Bà ấy khó lòng mở miệng nói tiếp.

Tống Vân Ngưng hiểu rõ hết thảy, vỗ tay bà ấy an ủi rồi xoay người lại, nhìn về phía Chu Khôi.

“Chu đại nhân, hôn sự này chỉ sợ không như ngài mong muốn.”

Chu Khôi nhếch mép cười khẩy: “Vừa rồi Vương phu nhân đã đồng ý gả ngươi cho ta, chẳng lẽ bây giờ lại muốn nuốt lời?”

Tống Vân Ngưng không chút hoang mang: “Chu đại nhân chớ trách. Chưởng Ấn đại nhân xem trọng tài nấu nướng của dân nữ, đã cho phép dân nữ vào Đông Xưởng hầu hạ. Dân nữ không dám không nghe theo.”

Sắc mặt Chu Khôi lập tức trở nên lạnh lùng: “Ngươi nói cái gì?”

Lời vừa nói ra, không chỉ Chu Khôi thay đổi sắc mặt, ngay cả Vương thị và Ngô thị cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tống Vân Ngưng nhấn mạnh từng chữ: “Dân nữ hiện giờ là người của Chưởng Ấn, không thể gả cho Chu đại nhân.”

Ngay sau đó, Chu Khôi bỗng nhiên vươn tay giữ chặt cổ tay Tống Vân Ngưng, giọng điệu bất thiện: “Tống tiểu thư có biết lừa gạt bản quan sẽ phải nhận hậu quả gì không?”

Tống Vân Ngưng chẳng hề sợ hãi, đối đầu với ánh mắt của hắn: “Phải hay không, Chu đại nhân hỏi Chưởng Ấn là biết!”

Chu Khôi bật cười đầy khinh miệt: “Nực cười! Chưởng Ấn làm gì có thời gian để ý mấy chuyện vặt vãnh này? Nếu ngươi là đầu bếp nữ của Đông Xưởng, ta chính là Thiên Vương lão tử của Đông Xưởng!”

“Ơ, từ khi nào mà Đông Xưởng có thêm một vị Thiên Vương lão tử nhỉ, sao chúng ta lại không biết?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Lâm dẫn theo người Đông Xưởng bước vào sảnh.

Thế lực Đông Xưởng vốn lớn mạnh, thái giám Đông Xưởng phụ trách giám sát quan viên, đi đến đâu cũng không ai dám ngăn cản.

Chu Khôi vừa nhìn thấy Trương Lâm, lập tức co rúm lại như chuột thấy mèo, vội vàng buông tay Tống Vân Ngưng rồi cười nói: “Trương công công, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế?”

Trương Lâm nghiêm mặt: “Nếu chúng ta không đến, chỉ sợ tay của đầu bếp của Chưởng Ấn sẽ bị Chu đại nhân bóp gãy!”

Trong lòng Chu Khôi giật thót, theo bản năng hỏi lại: “Tống tiểu thư thật sự là đầu bếp của Chưởng Ấn đại nhân ư? Sao ta chưa từng nghe nói?”

Trương Lâm nhíu mày nhìn Chu Khôi, giọng điệu đầy chán ghét: “Sao hả? Chưởng Ấn đại nhân thu một đầu bếp nữ mà còn phải bẩm báo với Chu đại nhân sao?”

Trán Chu Khôi lấm tấm mồ hôi, vội vàng xua tay: “Không dám không dám! Trương công công đừng hiểu lầm!”

Trương Lâm hừ một tiếng: “Không dám là tốt rồi… Chu đại nhân cũng biết, Chưởng Ấn không thích kẻ khác động vào đồ của ngài ấy, cho dù là một con chó cũng không được.”

Chu Khôi nghe xong, cả người run rẩy. Chỗ bị đánh gậy vẫn còn nóng rát, hắn lập tức xin lỗi rối rít: “Trương công công nhắc nhở đúng lắm! Là ta sơ suất, không cẩn thận động vào người của Chưởng Ấn, mong rằng Trương công công chớ trách. Chưởng Ấn đại nhân bận trăm công nghìn việc, cũng đừng vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy ngài ấy!”

Trương Lâm cười nhạt: “Chúng ta có thể không nói, nhưng Tống tiểu thư có nói hay không thì chúng ta cũng không biết.”

Chu Khôi nghe xong, vội quay sang Tống Vân Ngưng, ngượng ngùng cười nói: “Tống tiểu thư thứ tội! Đều là ta không tốt, mong ngươi rộng lượng đừng so đo với ta!”

Hắn thay đổi thái độ quá nhanh khiến Ngô thị giật nảy mình, bà ta ngơ ngác nhìn hắn: “Chu đại nhân, ngài đây là…”

“Đồ độc phụ!”