Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 29: Cố Minh Nguyệt về Cố gia

Sau khi xong việc, Cố Minh Nguyệt đạp xe đạp về nhà.

Mời vừa đến cửa đã thấy ba dượng Cố lão đại ngồi xổm ở ngoài sân yên lặng hút thuốc, phòng bếp bên cạnh truyền đến tiếng mẹ của cô ta với tiếng nói hùng hùng hổ hổ.

"Ba, mẹ, con đã về." Cố Minh Nguyệt kêu lên.

Cố lão đại ngước mắt nhìn qua, rầu rĩ ừ một tiếng.

Cố Minh Nguyệt đã quen với ba dượng trầm mặc ít nói, từ khi cô ta theo mẹ tái giá đến Cố gia, tính tình ba dượng vẫn luôn trầm lặng, trong nhà rất ít khi nghe thấy tiếng ông ta.

Trước kia, Cố Minh Nguyệt vẫn luôn cho rằng người ba này yếu đuối vô dụng, chỉ biết cắm đầu làm việc, giống như một con bò già, quanh năm suốt tháng, không lên tiếng, thậm chí không kêu mệt.

Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, đều là mẹ cô ta làm chủ, rất nhiều người đều cảm thấy, Vu Hiểu Lan kết hôn lần hai là gả đúng người.

Mẹ cô ta có tính cách khôn khéo cứng rắn, từ nhỏ đã lợi hại.

Cho đến năm đó anh trai kế Cố Minh Thành gửi tiền về nhà, tìm người xây nhà, cho vợ con cùng em gái cùng mẹ vào ở, mẹ cô ta liền đi đến xã làm loạn, ba dượng lần đầu trong cuộc đời nổi giận, cưỡng chế đưa mẹ cô ta đi.

Mẹ cô ta thậm chí cũng không dám nói một tiếng.

Bắt đầu từ khi đó, Cô Minh Nguyệt liền hiểu rõ, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của ba dượng, mặc kệ hai mẹ con cô ta làm gì, ông ta đều không quản.

Nhưng chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ta, đến mẹ cô ta cũng không dám hé răng.

Mà hai anh em Cố Minh Thành, chính là ranh giới cuối cùng của cha dượng.

Cố Minh Nguyệt thực ra có chút không hiểu, nếu đã như thế, vì sao năm đó loạn đến như thế?

Mấy năm nay, ba dượng rất ít khi đến nhà anh trai kế, luôn ở căn nhà cũ này, người nào không hiểu rõ, còn tưởng đây là người ba nhẫn tâm, sau khi hai anh em ra ngoài, thì mặc kệ bọn họ, chỉ lo cưới vợ và chăm con sau.

Vu Hiểu Lan nghe được tiếng con gái, từ nhà bếp chạy ra, không khỏi có chút vui mừng.

"Minh Nguyệt, sao hôm nay con đã về rồi?"

Từ khi con gái vào thành phố làm việc, phần lớn thời gian đều ở nhà dì cả ở trong thành phố, ngày nghỉ mới về nhà, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ của con gái.

Cố Minh Nguyệt nói: "Trở về thăm hai người, ngày mai là ngày nghỉ."

"Ngày mai nghỉ làm?"

"Con và công nhân khác đổi ca."

Vu Hiểu Lan à một tiếng, cũng không nghi ngờ, lý do chính khiến bà ta vui mừng là con gái trở về, không chú ý đến sắc mặt mất tự nhiên của con gái.

Đến bữa tối, Vu Hiểu Lan mang một miếng thịt muối, cùng đậu que, khoai tây đi hầm.

Cố Minh Huy trở về, nhìn thức ăn trên bàn, vui vẻ hỏi :"Mẹ, hôm nay là ngày gì tốt, sao lại có thịt?"

Vu Hiểu Lan nói: "Chị của con về, làm cho con bé một ít thức ăn ngon."

Nghe vậy, Cố Minh Huy bĩu môi, biết trong lòng mẹ, chị gái được dì cả coi trọng là quan trọng nhất.

Cố Minh Nguyệt ngồi ở trước bàn.

Mẹ cô ta Vu Hiểu Lan lải nhải nói cô ta tìm đối tượng trong thành phố, sau đó lại mắng cha kế đang ăn cơm, mắng ông ta là đồ vô dụng, làm bà ta cả đời vất vả, năm đó mắt mù nên mới gả cho ông ta, sau đó bỏ qua mọi việc, thong thả gắp thịt trong nồi cho Cố Minh Huy...

Đây chính là nhà của cô ta.

Hôm sau, Cố Minh Nguyệt cầm theo một túi bánh đi đến nhà Trần Ngải Phương.

Bảo Hoa mở cửa cho cô ta, cô bé ngửa mặt lên, giòn tan hỏi:"Cô lớn, cô lớn đến thăm cô nhỏ sao? Cô lớn thật lâu không có đến tìm cô nhỏ."

Mỗi lần cô lớn đến nhà, đều tìm cô nhỏ, sẽ không tìm người khác, cô bé đã quen.

Cố Minh Nguyệt ừ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, đưa bánh quy cho cô bé, vừa nói: "Gần đây trong xưởng nhiều việc, không có thời gian qua đây."