"Nếu ngày nào đó Gia Gia lại té xỉu, lỡ đâu công an cảm thấy là do chủ nhiệm Khương..."
"Được rồi, chủ nhiệm Khương nếu có việc nên nhanh đi đi!"
"..."
Trần Ngải Phương nói một tràng, không chút lưu tình, Khương Tiến Vọng sầm mặt lại.
Hắn ta không ngu, cũng nghe ra được Trần Ngải Phương đang đe dọa.
Ý chính là, nếu hắn ta vẫn như cũ muốn dây dưa với Cố Di Gia, thì trực tiếp báo công an, đến lúc đó tuỳ tiện cho hắn ta tội danh lưu manh... Tuy hắn ta không sợ, nhưng hắn ta không vứt bỏ được mặt mũi.
Sắc mặt Khương Tiến Vọng xanh mét bỏ đi.
Cố Minh Nguyệt chần chờ một lát, vẫn vội vàng đuổi theo, nhóm bác gái xem đến hoảng sợ.
Cô gái này thật không thông minh, là một cô gái, sao lại cọi trọng đàn ông kiểu này?
Đuổi được Khương Tiến Vọng, Trần Ngải Phương lại dặn dò Cố Di Gia vài câu, cảm ơn nhóm bác gái đã bảo vệ em chồng, chạy nhanh qua xếp hàng.
Làm việc nhanh nhẹn, vô cùng lưu loát.
Nhóm bác gái rất thích người phụ nữ như thế, đều khen Trần Ngải Phương, tiếp tục lôi kéo Cố Di Gia nói chuyện.
Cố Di Gia rất tán thành, chị dâu thật sự rất tốt, cô còn chưa làm gì, đàn ông đã bị chị dâu đuổi đi, nhìn dáng vẻ tức giận đến xanh mặt của Khương Tiến Vọng, không biết hắn ta có từ bỏ việc cưới cô.
Nếu hắn ta từ bỏ, vậy càng tốt.
Sức khoẻ cô hiện giờ không tốt, ra khỏi nhà đều phải cẩn thận, sợ té xỉu giữa đường.
Càng không có sức lực đi đối phó cốt truyện, nam nữ chính trực tiếp khoá chặt lấy nhau không tốt sao? Sao còn muốn cô là một ma ốm đi trợ giúp bọn họ?
*
Cố Minh Nguyệt vội vàng đuổi theo Khương Tiến Vọng.
"Chủ nhiệm Khương."
Khương Tiến Vọng dừng lại, quay đầu liếc cô ta, sắc mặt buồn bực.
Cố Minh Nguyệt lấy hết can đảm nói: "Anh đừng nóng giận, tính tình chị dâu em là như thế, sức khoẻ Gia Gia không tốt, chị ấy tương đối bao che cho em ấy..."
Khương Tiến Vọng không muốn nghe cô ta nói, đột nhiên nghĩ tới gì đó, bèn hỏi: "Nếu tôi muốn cưới đồng chí Cố Di Gia, cô có biện pháp gì không?"
Sắc mặt Cố Minh Nguyệt lập tức cứng đờ.
"Cô không có biện pháp?" Khương Tiến Vọng thất vọng liệc cô ta một cái, xoay người muốn đi.
Trong lòng Cố Minh Nguyệt căng thẳng, chạy lại kêu: "Chủ nhiệm Khương!"
Lúc này, Cố Minh Nguyệt có một loại cảm giác, đây là cơ hội duy nhất cho cô ta!
Khương Tiến Vọng không để cô ta vào trong mắt, thậm chí cô ta trông như thế nào, chỉ sợ hắn ta cũng lười để ý. Cô ta hiện tại chỉ có trông cậy vào, đó là thân phận "Chị" của Cố Di Gia, đó mới chính là nguyên nhân Khương Tiến Vọng dừng bước.
Rất nhiều đồng chí nữ trong xưởng dệt muốn gả cho Khương Tiến Vọng, trong đó không ít cô gái có điều kiện tốt, bản thân so với các cô ấy, cái gì cũng không có.
Thời gian ngắn ngủi, Cố Minh Nguyệt đã ra lựa chọn.
Cô ta nói: "Chủ nhiệm Khương, nếu anh thật sự muốn cưới Gia Gia, em có thể giúp anh."
Con mắt Khương Tiến Vọng cuối cùng cũng nhìn cô ta, hứng thú hỏi: "Cô giúp tôi kiểu gì?"
Cố Minh Nguyệt cắn cắn môi nói: "Em cùng Gia Gia từ nhỏ tình cảm đã tốt, Gia Gia rất nghe lời em."
Khương Tiến Vọng lập tức vui mừng, nhưng vẫn hoài nghi Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt không thể lừa hắn ta, loại việc này chỉ cần điều tra là sẽ ra ngay không thể nói dối, chỉ cần là người thông minh sẽ không làm.
"Nếu cô có thể làm Cố Di Gia gả cho tôi, tôi có thể giúp cô trở thành nhân viên chính thức của xưởng dệt, đồng thời giới thiệu cho cô một đối tượng ở thành phố."Với điều kiện hậu hĩnh như thế, rất nhiều người nhà quê đều sẽ không từ chối.
Cố Minh Nguyệt miễn cưỡng đồng ý.
So với công việc chính thức trong thành phố, cô ta càng muốn gả cho Khương Tiến Vọng, chỉ cần có thể gả vào nhà họ Khương, không thể so với một công việc tốt ở thành phố.
Gia nghiệp nhà họ Khương, có tiền lại có quyền, kẻ ngốc mới bỏ qua Khương Tiến Vọng đi tìm người khác.