Ngày hôm sau, Hoàng Bình Bình cầm vải dệt qua.
Hoàng Bình Bình có một gương mặt trái xoan, là một cô gái phương nam điển hình, với thân hình nhỏ xinh.
Nhìn thấy chị ấy, trong đầu Cố Di Gia đã nghĩ đến loại trang phục thích hợp với chị ấy, có thể làm nổi bật dáng người và tôn lên vóc dáng của chị ấy.
"Gia Gia, chị muốn một bộ áo liền váy như Cố Minh Nguyệt, em có thể làm không?" Hoàng Bình Bình hỏi, mặt đầy mong chờ, ”Lần trước, Cố Minh Nguyệt mặc một bộ váy làm từ sợi vải tổng hợp rất đẹp, nghe nói dì cả của mẹ cô ta ở trong thành phố mua cho cô ta, mỗi lần cô ta mặc đi làm, bọn chị đều rất hâm mộ."
Không chỉ Hoàng Bình Bình hâm mộ, trong thôn có rất nhiều cô gái cũng hâm mộ.
Đại khái muốn cùng anh em Cố Di Gia phân cao thấp, Vu Hiểu Lan nuôi con gái cũng vô cùng để tâm, vay tiền cho Cố Minh Nguyệt đi học trung học.
Cố Minh Nguyệt tốt nghiệp trung học, vào trong thành phố chỗ dì cả hỗ trợ, trở thành nhân viên tạm thời của xưởng dệt.
Tuy chỉ làm nhân viên tạm thời, vẫn khiến rất nhiều người ghen tị, đó chính là công việc trong thành phố, không chỉ có tiền lương với phiếu, còn có thể diện, so với ở nông thôn làm nông thì tốt hơn nhiều.
Từ sau khi đi làm ở thành phố, Cố Minh Nguyệt ăn mặc càng giống người thành phố, thậm chí còn mang cả đồng hồ đeo tay.
Nhưng, Cố Minh Nguyệt có thể như thế, cũng nhờ dì cả ở trong thành phố kia.
Dì cả kia của cô ta không có con gái, chỉ có hai người con trai, rất hiếm lạ với Cố Minh Nguyệt, hơn nữa hai con trai bà đều là công nhân nhà máy, chồng bà công nhân xưởng máy cấp bốn làm thợ nguội, cuộc sống so với em gái Vu Hiểu Lan tốt hơn nhiều.
Cố Di Gia gật đầu: "Có thể! Nhưng có chút chỗ phải sửa lại, càng có thể tôn lên dáng người của chị, làm chị nhìn càng đáng yêu."
Hoàng Bình Bình nghe xong lời này, không khỏi đỏ mặt.
Ngày thường cô ấy là một cô gái vô tư cũng là một cô gái tài giỏi, là một đại mỹ nhân giơ lên khuôn mặt xinh đẹp, nói cô ấy đáng yêu, là người đều không chịu nổi.
"Gia Gia, em đang nói cái gì..."
"Em nói chính là sự thật." Cố Di Gia cầm lấy vải xem xét,"Chị Bình Bình lớn lên thật sự rất đáng yêu, mặc váy càng đẹp hơn! Bảo Hoa, có phải hay không?"
Bảo Hoa gật đầu, lớn tiếng đáp: "Đúng vậy, dì Bình Bình là đáng yêu nhất."
Trong lòng Hoàng Bình Bình nở hoa, ôm Bảo Hoa xoa xoa, cái miệng nhỏ thật ngọt.
Tiễn Hoàng Bình Bình rời đi, Cố Di Gia liền cầm vải vào phòng may.
Trong phòng có một số vật dụng linh tinh, được đặt ở bên trong, nguyên chủ thường xuyên ở đây làm quần áo, quần áo của mọi người trong nhà đều là nàng làm, ngay cả quần áo trong quân đội của anh trai, cũng là cô làm.
Cố Di Gia vừa cắt vải, vừa nghĩ đến mấy mét vải hôm qua, mùa hè sắp đến, thời tiết càng ngày càng nóng, phải chuẩn bị làm cho mọi người mấy bộ quần áo màu hè, cũng làm cho anh trai trong bộ đội mấy bộ.
Buổi tối, hai mẹ con Trần Ngải Phương trở về, Cố Di Gia cùng hai mẹ con nói chuyện may quần áo hè.
Bảo Hoa Bảo Sơn cũng không bởi vì có quần áo mới mà vui vẻ, mà trước hết hỏi cô: "Cô nhỏ, làm vậy có mệt quá không?" Bọn họ đều lo lắng cô nhỏ làm quần áo sẽ mệt.
Trần Ngải Phương nói: "Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, quần áo không cần vội, chúng ta đều còn quần áo để mặc."