Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 19: Cầm theo ô ra ngoài

Cố Di Gia ở nhà tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, cuối cùng cảm thấy thân thể không còn suy yếu nữa.

Có thể bởi vì từ bé sức khỏe khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy, cho nên tới bây giờ cô không phải là người có thể ở yên trên giường, không ngờ hiện giờ làm một trạch nữ suốt nửa tháng không ra khỏi nhà.

Không phải cô không muốn ra cửa, cũng không phải cô chịu được yên tĩnh, mà thật sự là thân thể này đi vài bước là mệt, đầu váng mắt hoa, bất ngờ giữa đường té xỉu, như thế sẽ rất dọa người.

Cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau khi nghỉ ngơi, một ý tưởng liền xuất hiện.

Hiện tại việc gì cũng không được như ý, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô cũng muốn tiếp tục ở thời đại này sinh sống, không thể bởi vì nhìn thấy vận mệnh, mà không muốn sống nữa?

Còn có thể sống, thì ai lại muốn chết.

Nghe cô nói muốn ra ngoài, Bảo Hoa như thấy quân địch, "Cô nhỏ, cô muốn đi đâu?"

Cố Di Gia cười nói: "Cô muốn đi đến nhà bà Hoàng tìm chị Bình Bình , lúc trước đã đồng ý với chị ấy làm một cái váy, hiện tại sức khỏe tốt rồi, có thể đến giúp chị ấy làm."

Đây không phải cô nói bậy lấy cớ, là nguyên chủ đã từng đồng ý giúp.

Sức khỏe của thân thể này không tốt, chỉ có thể làm một số việc thoải mái, trong đó làm quần áo cho người khác cũng là một công việc tốt.

Trong nhà có một máy may, là quà anh trai mua tặng chị dâu, nhưng Trần Ngải Phương làm quần áo rất khó coi, làm được một bộ quần áo đến chính mình cũng ghét bỏ, sau người trong nhà muốn làm quần áo, đều là em chồng làm.

Nguyên chủ là một cô gái khéo tay, làm ra quần áo so với tiệm quần áo còn đẹp hơn, trong thôn những cô gái thích xinh đẹp, đều tìm cô làm quần áo, sẽ trả một ít phí làm công.

Như vậy, nguyên chủ cũng coi như kiếm tiền từ chính bàn tay của mình.

Chỉ đáng tiếc thân thể của cô không tốt, không thể quá mệt mỏi, không nhận được nhiều việc, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Cố Di Gia trước kia học đại học học qua thiết kế trang phục, cái khác không nói, ngồi máy may may quần áo thì vẫn có thể, lại còn có ký ức của nguyên chủ, biết được thời đại này cái nên làm cái không nên làm, nên cũng không lo lắng gì.

Hiện tại sức khỏe đã tốt lên, cô liền muốn đi kiếm tiền.

Cũng không thể một mực ăn vạ anh trai và chị dâu? Đến cả nguyên chủ cũng không muốn cả đời ăn vạ anh trai chị dâu nuôi, cô càng sẽ không.

Phương nam mặt trời rất lớn, giống như một trái cầu lửa lớn.

Cố Di Gia cầm theo ô ra ngoài, sợ bản thân dưới ánh nắng vài phút sẽ té xỉu.

Đã biết được thân thể này rất yếu đuối, cô hiện tại không dám tuỳ tiện, mười phần yêu quý thân thể mình.

Không phải về sau phải cần trọng bảo dưỡng tốt thân thể sao, cô có thể!

Về sau không thể tuỳ tiện chạy nhanh, không thể lên núi xuống biển, không thể cơm ngon rượu say... Ô ô ô, cố vẫn có thể làm được!

Chỉ cần có thể sống tốt, cô đều có thể nỗ lực để sống, không phụ sự quan tâm của mọi người.

Bảo Hoa giống như một kỵ sĩ nhỏ, đi theo bên cạnh cô nhỏ để bảo vệ cô.

Trên đường, cô gặp rất nhiều xã viên, nhìn thấy hai cô cháu, đều cười chào hỏi, hỏi thăm sức khỏe của Cố Di Gia.

Cố Di Gia lễ phép đáp: "Đã tốt hơn rất nhiều, hôm nay ra ngoài một chút, cảm ơn cô chú với bác đã quan tâm con."

Chờ hai cô cháu đi xa, nhóm xã viên chép miệng, cảm thấy Cố Di Gia có chút khác biệt.

"Cô gái nhỏ nhà Cố lão đại, tinh thần giống như thay đổi đổi không ít, trước kia nói chuyện với con bé, con bé đều ốm yếu, tiếng nói tinh tế, giọng điệu vô lực."

Vừa rồi tiếng nói kia tuy không thể truyền ra mười phần lực, cũng sẽ có vài phần sức lực, cả người nhìn tự nhiên sảng khoái, gương mặt dưới ánh mặt trời, trắng sáng long lanh, đẹp không thể tả.

Những người khác cũng gật đầu, đều có thể cảm nhận được sự thay đổi của Cố Di Gia.

"Có thể sức khoẻ của con bé tốt hơn, thân thể có thể khoẻ lên, tâm tình cũng trở nên tốt."

"Nếu vậy thì tốt rồi, hai vợ chồng Minh Thành cũng không cần vì con bé mà lo lắng, sợ hãi khi nào con bé..."