Trong toàn bộ Hi Hòa tông, không ai không biết đến ba chữ "Thẩm Tuyết Chúc".
Hắn trên danh nghĩa là đại đệ tử của phong chủ Vọng Thư phong Thanh Vân Tử. Không ai biết hắn đến từ đâu, cũng chẳng ai rõ xuất thân của hắn.
Bản thân Thanh Vân Tử đã là kẻ không đứng đắn, từ cửu thiên huyền thanh đến phàm nhân cầm thú, không có ai là ông ấy không thể kết giao.
Chuyện này cũng không hẳn là xấu, chỉ là... quá mức hạ thấp thân phận.
Toàn bộ Hi Hòa tông đều nghĩ như vậy, theo bản năng xem Thẩm Tuyết Chúc cũng thuộc loại người đó. Vậy nên sau khi Thanh Vân Tử vô cớ mất tích, liền có kẻ âm thầm xúi giục mọi người ra tay thăm dò, thế nhưng---
Vào thì nguyên vẹn, ra thì tan tác.
Bọn họ thậm chí chưa kịp thấy hắn ra tay thế nào, chỉ thấy tay áo rộng khẽ phất, ngay sau đó bọn họ liền bị giam vào một nơi tối tăm không ánh sáng. Mới đầu, bọn họ còn hoảng loạn, nhưng vẫn tự tin vào tu vi của mình mà cố gắng phá giải, thế nhưng dù có thử thế nào cũng không thể lay chuyển được trận pháp dù chỉ một chút.
Thiên địa rộng lớn, tựa như tượng voi nghìn tấn, lại như một chiếc l*иg chim khổng lồ.
Mà Thẩm Tuyết Chúc lại có thể tự do dạo bước giữa lục đạo chúng sinh, vung bút gỗ thành kiếm, khai phá âm dương vạn vật.
Từ đó về sau, danh xưng "Đại sư huynh" của Hi Hòa tông, chỉ có một mình hắn xứng đáng.
-
Cuối cùng cũng nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, các đệ tử ai nấy đều chấn động, nhưng đồng thời cũng không khỏi hoang mang.
Chẳng phải nói Thẩm Tuyết Chúc thân thể yếu nhược, quanh năm bế quan, ngay cả Luận đạo đại lục cũng chưa từng tham gia ư? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong một cuộc khảo hạch nhập môn nho nhỏ thế này?
Uyên Như đạo quân nhìn Thẩm Tuyết Chúc thêm vài lần, trầm ngâm một lát, bỗng khẽ hé môi, bất ngờ hỏi nhị đồ đệ bên cạnh: "Di Hòa, con thấy ngày mai bản quân cũng khoác một thân thanh y thì thế nào?"
Mộ Nghi Hòa: "... Người vui là được."
Chưởng môn Hi Hòa Quân cùng Ngưng Quế chân nhân khẽ gật đầu với Thẩm Tuyết Chúc.
Bọn họ đều biết thân phận của Thẩm Tuyết Chúc, đương nhiên cũng hiểu rõ sự lợi hại của "Cửu U Chân Quân", người từng trấn thủ biên giới ma giới.
Huyền Nguyên Tử lại ngáp một cái.
A, chán chết đi được.
Khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, tại sao không để ông ấy về núi nằm nghỉ, cứ nhất quyết bắt ông ấy tới đây xem khảo hạch chứ?
Chỉ có Vạn Nhận chân nhân và Dịch Diệu chân nhân là sắc mặt trầm xuống.
Vạn Nhận chân nhân và Vọng Thư phong vốn chẳng hợp nhau, xưa nay luôn có hiềm khích.
Mà Dịch Diệu chân nhân thì khỏi cần nói, ông ấy vốn không chịu nổi cảnh có người kiêu căng trước mặt mình, càng không chấp nhận kẻ khác xem thường người Tuyên gia, bèn lạnh giọng nói:
"Thẩm sư đệt có lời muốn nói?"
Lời vừa thốt ra, Ngưng Quế chân nhân không nhịn được mà liếc ông ấy một cái, lắc đầu.
Tên ngốc này, ông có biết mình vừa gọi ai là "sư điệt" không?
Luôn đi theo phía sau Thẩm Tuyết Chúc, hai mắt Ngọc Ảnh Liên lập tức sáng bừng lên.
Có trò hay để xem rồi!
Thế nhưng Thẩm Tuyết Chúc lại không hề tỏ ra căng thẳng hay tức giận như mọi người tưởng tượng. Hắn vẫn ngồi vững vàng trên vị trí phong chủ Vọng Thư phong không chút lay động, nụ cười ôn hòa trên môi vẫn nguyên vẹn như trước.
Hắn khẽ cong khóe môi, cầm lấy chén trà bên cạnh, chậm rãi nói:
"Vừa rồi, trưởng lão Dịch Diệu có nhắc đến "Tuyên Dạ Dương" là nam nhi?"
Chẳng đợi Dịch Diệu chân nhân trả lời, Vạn Nhận chân nhân đã không nhịn nổi mà lên tiếng trước: "Đương nhiên!"
Ông ấy hừ lạnh một tiếng: "Hồng Mông Quyển là đề thi do ta đặt ra, kiểm tra chính là tâm tính!"
"Người tu tiên tất phải ôm trăng dời núi, ngược dòng tiến lên, không sợ hiểm nguy, mới có thể chứng đạo! Nữ nhi từ xưa vốn yếu mềm, làm sao có thể lọt vào nhóm đứng đầu của khảo hạch này?"
Vừa dứt lời, hồn ấn của thanh bảo kiếm sau lưng Dịch Diệu chân nhân tỏa ra hàn quang, vô hình trung khiến người ta không khỏi sinh lòng tin phục, không ít tiểu đệ tử cũng vô thức gật đầu theo.
Nhưng Thẩm Tuyết Chúc hiển nhiên không giống người thường.
Hắn không hề dao động.
"Vậy sao?"
Hắn cong môi cười, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, vạt áo rộng quét qua không trung thành một đường cong thanh nhã, ống tay áo xanh nhạt phiêu diêu như khói mây, từng động tác đều mang theo một loại phong thái khác biệt.
"Đây chính là điều khiến đệ tử cảm thấy nghi hoặc."
Thẩm Tuyết Chúc chậm rãi nói: "Trên Thủy Kính, nhóm đệ tử dẫn trước hình như... không chỉ có nam nhân, mà còn có một nữ tử."
Hắn tuy tự xưng là "đệ tử", nhưng thần thái vẫn thong dong tự nhiên, không hề có nửa phần khiêm tốn của kẻ bậc dưới.
Chẳng qua lúc này cũng chẳng ai quan tâm đến những chi tiết đó nữa.
Hả?
Nữ tử?
Vạn Nhận chân nhân và Dịch Diệu chân nhân mấy lần định mở miệng nhưng lại nuốt xuống, cả hai nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi.
Gần như cùng lúc, ngay khi bọn họ vừa quay đầu lại, một tràng cười quái dị từ trong thủy kính truyền ra---
"Khà khà khà khà khà khà!"
Tiếng cười này không khó nghe, thậm chí âm sắc còn có phần êm tai, nhưng nhịp điệu của nó lại khác hẳn với bất cứ âm thanh nào thường gặp, quỷ dị đến mức khiến người ta nổi da gà, đồng thời lại mơ hồ khiến người ta... muốn nghe thêm một lần nữa?
"Khà khà khà khà khà, ta biết ngay mà! Các ngươi làm sao có thể vượt qua ta được chứ! A ha ha khà khà khà khà khà—"
Cái ngáp của Huyền Nguyên Tử bỗng mắc kẹt trong cổ họng.
Lần đầu tiên, vị phong chủ Xích Luân phong lúc nào cũng ngái ngủ, mở to cả hai đôi mắt, đại diện cho tất cả mọi người hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng---
"Cmn cái gì vậy?"