Suy nghĩ đột nhiên đứt đoạn.
Một đôi tay vững vàng giữ lấy eo nàng ta.
Ngay khoảnh khắc thân thể Đỗ Phiêu Phiêu ngửa ra sau, sắp sửa rơi khỏi Hồng Mông Quyển, đôi tay kia bỗng vươn ra, ôm lấy eo nàng ta, nhẹ nhàng dùng lực.
Trong một cái xoay người, không chỉ giúp nàng ta đứng vững lại, mà còn che khuất cổ áo có phần xộc xệch của nàng ta một cách kín đáo đầy phong độ.
Cảm nhận được sự run rẩy của Đỗ Phiêu Phiêu, đôi tay ấy không những không rút lui mà còn âm thầm trợ lực, giúp nàng ta ổn định thân hình.
Đỗ Phiêu Phiêu chợt mở to mắt, đứng thẳng dậy, thở gấp nói: "Đa tạ."
Nàng ta ngước mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, trong nháy mắt không khỏi ngây ngẩn.
Da trắng như tuyết sương, dung nhan tựa tiên nhân.
Quá đẹp, đẹp đến mức hiếm thấy trong đời.
Dù trong gia tộc Đỗ thị có quan hệ lui tới với nhiều đại tộc tu tiên, bản thân Đỗ Phiêu Phiêu cũng từng theo cha mẹ gặp qua không ít tu sĩ có khí chất xuất trần.
Thế nhưng, cái gọi là tiên khí của bọn họ, đứng trước thiếu nữ này, đều trở nên tầm thường không đáng nhắc đến.
Nhan sắc của thiếu nữ trước mặt, khiến người ta cảm thấy chỉ cần được nhìn một lần thôi cũng là may mắn cả đời.
Vẻ đẹp tuyệt thế như vậy, cho dù có thất bại khảo hạch, chắc chắn vẫn có phong chủ nào đó trong Hi Hòa Tông nguyện ý thu nhận nàng.
Đỗ Phiêu Phiêu bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, trong lòng dâng lên một nỗi hoang mang khó hiểu.
Không biết tại sao, trong tâm khảm nàng ta bỗng trào lên một loại cảm xúc dữ dội, như rắn độc quấn chặt lấy tim.
Tại sao? Dựa vào đâu chứ?!
Nàng ta muốn ghen ghét thiếu nữ trước mặt, muốn hãm hại nàng, muốn khiến làn da tuyết trắng hoàn mỹ kia xuất hiện tỳ vết, muốn hủy hoại dung nhan tiên diễm ấy, muốn...
Muốn đẩy nàng xuống khỏi tầng mây cao, khiến nàng mất đi vẻ thản nhiên trầm tĩnh ấy.
-
Thấy Đỗ Phiêu Phiêu bỗng ngẩn người, Ngu Già Tuyết hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Nàng hơi nghiêng đầu, thuận tay chỉnh lại cổ áo của Đỗ Phiêu Phiêu, nhẹ giọng nói: "Không cần cảm tạ, đợt cầu lửa đầu tiên ban nãy, ngươi đứng phía trước giúp ta chắn hơn phân nửa, ta chỉ hoàn trả ân tình mà thôi."
Lúc nói lời này, Ngu Già Tuyết vô cùng nghiêm túc.
Nàng thực sự nghĩ như vậy.
Thần sắc người trước mắt vẫn nhàn nhạt thản nhiên, ánh mắt nhìn nàng ta trong veo, khiến Đỗ Phiêu Phiêu sững sờ, ngay cả những cảm xúc hèn mọn vừa nảy sinh trong lòng cũng dần phai nhạt.
Nàng ta biết tất cả những gì xảy ra ở đây sẽ được gương Thủy Nguyệt phản chiếu trước mặt các trưởng lão của các phong.
Rõ ràng vừa rồi tất cả đều là công lao của Ngu Già Tuyết, hoàn toàn có thể là cơ hội giúp nàng ghi điểm, tạo ấn tượng trước các trưởng lão.
Thế nhưng nàng lại nói "Không cần cảm tạ."
Nàng còn nói "đợt cầu lửa đầu tiên ban nãy, ngươi đứng phía trước giúp ta chắn hơn phân nửa".
Mũi Đỗ Phiêu Phiêu bỗng chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Vì những suy nghĩ đê hèn vừa lóe lên trong lòng, cũng vì tất cả hành động của Ngu Già Tuyết vừa rồi.
Nàng đang bảo vệ nàng ta.
Không có những lời đường mật, không có những mưu mô tính toán.
Chỉ đơn thuần xuất phát từ chân tâm, một sự bảo vệ đơn giản mà trọn vẹn.
Từ sau khi quyết định không kết thân với Ngọc gia, tự mình đến Hi Hòa tông tham gia khảo hạch, người nhà đã phản đối kịch liệt, ngay cả huynh trưởng vốn yêu thương nàng ta nhất cũng không hiểu vì sao nàng ta làm vậy.
Bọn họ cảm thấy Ngọc gia rất tốt, Ngọc Quang Hạo lại càng là người đáng để ký thác cả đời. Hơn nữa, tư chất của nàng ta chỉ tầm thường, so với chịu khổ tu tiên, chẳng bằng gả cho Ngọc Quang Hạo, hưởng phúc phận nhân gian.
Nhưng mật ngọt của người, chưa chắc đã không phải độc dược với ta.
Đỗ Phiêu Phiêu đã phản kháng suốt một thời gian dài, không màng mọi ngăn cản, cuối cùng mới có được cơ hội tham gia khảo hạch nhập môn này.
Hồng Mông Quyển trên Bạch Ngọc Giai, ba nghìn bậc thang, ba nghìn kiếp nạn.
Thế nhưng khoảnh khắc này, tất cả những kiếp nạn chưa biết phía trước dường như không còn đáng sợ nữa.
Đỗ Phiêu Phiêu cảm thấy hốc mắt cay cay, ánh nhìn nhòe đi, hình bóng thiếu nữ trước mặt cũng trở nên mông lung.
Ngay giây phút ấy, mọi xúc cảm tiêu cực quấn lấy nàng ta bấy lâu hoàn toàn tiêu tan. Đỗ Phiêu Phiêu bỗng nhiên nhận ra, suy nghĩ "Sớm biết như thế này, thà rằng từ bỏ còn hơn" ban nãy thực sự rất không nên.
Nàng ta sẽ bước tiếp, nàng ta phải bước tiếp.
Phải đi xa hơn cả những kẻ kia!