Con Vợ Lẽ Dã Tâm

Chương 9: Đích mẫu Dương thị

Sau tiệc mừng đầy tháng, Lý Mặc Nhiễm được đưa đến viện của phu nhân Dương thị An Quốc Công. Bởi vì Lý Mặc Nhiễm là trưởng tử, cho nên khi đứa trẻ này vừa đầy tháng, sẽ do chính thất nuôi nấng.

"Phu nhân, lão Quốc công sai người đưa đại thiếu gia đến." Nha hoàn hồi môn Dương thị là Cung nương nói. Dương thị là con gái của Thứ sử Bùi Châu, Bùi Châu là vùng giàu có, khi Dương thị gả sang có rất nhiều của hồi môn, ở phủ đệ quan lại, gia thế nhà mẹ đẻ là chỗ dựa vững chắc của hậu viện.

"Đại thiếu gia?" tiệc mừng đầy tháng hôm nay này, Dương thị vì thân thể không khỏe nên không tham dự. Nói về Dương thị, đoan trang dịu dàng, cũng là mỹ nhân hiếm có. Năm đó An Quốc công cùng lão Quốc công đi qua Bùi Châu đánh trận, Dương thị vừa nhìn đã si mê, vì vậy chuyện hôn nhân này cứ như vậy mà đến: "Những ngày sau này ai mà biết được, cứ gọi thiếu gia đi, bỏ chữ đại đi."

Giọng nói này rất dịu dàng, kiếp trước, Lý Mặc Nhiễm chính vì giọng nói dịu dàng như vậy, mới tôn kính Dương thị như mẹ đẻ, mà bỏ quên Lý cơ thϊếp. Mãi đến khi Triệu Nguyên Hiền được phong làm Thái Tử, mà y bị đuổi khỏi triều đình, Lý cơ thϊếp mới lén nói cho y biết, y không phải con trai An Quốc công.

Là do An Quốc công sợ dưới gối không có con trai, sợ người khác biết bí mật đoạn tử tuyệt tôn của ông, tìm nam nhân lên giường Lý cơ thϊếp, mới có Lý Mặc Nhiễm.

Đúng là mỉa mai.

"Vâng." Cung nương hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cùng Dương thị xấp xỉ nhau, là người hết sức khôn khéo, nghe phu nhân nói thế, cũng biết là ý gì rồi.

"Bế lại đây cho ta xem nào." Lúc Lý Mặc Nhiễm vừa sinh ra, Dương thị đã đến gặp rồi, sau đó thì không đi nữa, nhưng lễ vật sai người đưa đến thì thứ gì cũng không thiếu.

"Vâng." Cung nương bế Lý Mặc Nhiễm đến đầu giường.

"Đứa trẻ này lớn nhanh thật, một tháng trước còn là một tiểu mao đầu, bây giờ ngũ quan đã nảy nở, khuôn mặt này thật sự là đẹp." Dương thị đưa tay, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Lý Mặc Nhiễm, động tác nhẹ nhàng, sợ làm tổn thương đứa bé.

"Dáng vẻ ngược lại giống Lý cơ thϊếp, lớn lên ắt cũng là một công tử tuấn mỹ." Cung nương đáp lời, lại thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Chỉ là đầu thai không đúng chỗ."

Dương thị khẽ cười: "Một năm nay, hậu viện phủ An Quốc công của chúng ta cũng yên tĩnh."

An Quốc công Lý Tu kế thừa tước vị của lão An Quốc công. Lão An Quốc công được phong làm Trấn Bắc Đại Tướng quân. Hậu viện của Lý Tu không nhiều lắm, Dương thị làm chính thất, còn có một vị Trắc phu nhân Trương thị, Trắc phu nhân là con thứ xuất của Hộ Bộ Thượng thư, mang binh đánh trận, cần nhất là làm tốt quan hệ với Hộ Bộ, vị Trắc phu nhân này diện mạo không xuất chúng, lý do An Quốc công cưới nàng, chỉ vì phụ thân nàng là Hộ Bộ Thượng thư.

Một vị khác chính là Lý cơ thϊếp.

Dương thị gả cho An Quốc công tám năm, sinh ba đứa con gái, Trương thị gả cho An Quốc công hai năm, không có con cái. Lý cơ thϊếp tiến vào phủ, chính là âm mưu do An Quốc công sắp xếp.

Nhà mẹ đẻ của Dương thị và Trương thị đều có bối cảnh, không thể nào cùng nam nhân bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ sinh con, chẳng may lỡ miệng, sự tình sẽ rắc rối hơn.

Mà Lý cơ thϊếp xuất thân thấp hèn, nàng không cách nào từ chối An Quốc công, tất cả uất ức chỉ có thể tự mình gánh chịu, cho dù có một ngày mọi người biết Lý Mặc Nhiễm không phải con trai An Quốc công, vậy thì Lý cơ thϊếp không có bối cảnh cũng dễ xử lý.

"Vâng, vẫn là bụng Lý cơ thϊếp không chịu thua kém, năm ngoái mới qua cửa, năm nay đã sinh con trai. Đều do phu nhân nhân từ, nếu không..." Nếu không, đứa trẻ này đã không còn nữa.

Lý Mặc Nhiễm nhắm mắt làm bộ như đang ngủ, nhưng cuộc đối thoại này của hai chủ tớ, y nghe không sót một chữ.

"Không thành châu báu được, tính toán làm gì." Dương thị quả thực chưa từng động tâm tư trừ khử Lý Mặc Nhiễm, "Được rồi, bế thiếu gia đi nghỉ đi, nhớ kỹ, hầu hạ nó như con của ta, nếu xảy ra một chút sơ xuất, các ngươi đều phải dâng đầu bồi thường."

"Vâng."

"Đúng rồi, đứa trẻ đã đầy tháng rồi, đừng bế đến chỗ Lý cơ thϊếp nữa, ngày mai tìm cho thiếu gia một nhũ mẫu tốt hơn chút, phải khỏe mạnh, nghe rõ chưa?"

"Nô tỳ nghe rõ rồi."

"Lui xuống đi."

"Vâng."