Thân hình Khúc Thanh Ngôn chao đảo, ngả ra sau rồi lại nhào mạnh về phía trước, ngực đập thẳng vào lưng Dương Kiến Hiền.
Những ngày gần đây, kỳ nguyệt sự sắp đến khiến nàng luôn cảm thấy căng tức nơi ngực. Cú va chạm mạnh này suýt nữa làm nàng đau đến bật nước mắt.
Gió rét gào rít bên tai, từng cơn quất lên mặt như lưỡi dao bén lạnh buốt. Nàng cắn răng chịu đựng, cố gắng không để giọt nước mắt trào ra theo phản xạ.
Phố xá gần Sài Hỏa sát cổng thành, người đi đường thưa thớt, ngựa phi nhanh vun vυ't. Nàng thử mấy lần nhưng vẫn không sao giữ thẳng người, cũng không thể kéo giãn khoảng cách với Dương Kiến Hiền.
"Dương công tử có thể đi chậm lại một chút không?"
Những cú xóc nảy liên tục làm nàng bất an, dù đã mặc thêm áσ ɭóŧ đặc chế của Dung ma ma, nàng vẫn lo lắng bị phát hiện điều bất thường.
Những ngày trở về Khúc gia, nhờ thực đơn ăn uống giống hệt Khúc Thanh Văn, nàng được bồi bổ rất tốt, vóc dáng cũng cao thêm chút ít. Huống hồ, từ khi nguyệt sự ghé thăm, thân thể nàng càng thêm nảy nở, đặc biệt là vòng ngực ngày một đầy đặn hơn.
Gần đây, nàng thậm chí phải dùng vải bó lại để giấu đi dấu vết biến đổi ấy.
Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, ngựa lao vào khu phố sầm uất hơn, dòng người đông dần, lúc này Dương Kiến Hiền mới ghìm cương cho ngựa đi chậm lại. Hắn liếc mắt sang nàng, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Tứ đệ nhát gan như vậy, trông cứ như một tiểu thư khuê các."
Trái tim Khúc Thanh Ngôn chợt thắt lại. Nàng lập tức đưa tay đẩy hắn ra một chút, lạnh mặt nói:
"Dương công tử đây là đang trêu chọc ta sao?"
"Chỉ là nói đùa mà thôi, tứ đệ đừng để bụng."
"Hừ, Dương công tử có thể đi hỏi Khương công tử thử xem, nếu có người nói hắn giống một cô nương, liệu hắn có cười mà gật đầu đồng ý không?"
Ánh mắt nàng lạnh đi hẳn, rõ ràng không hề coi đây là chuyện đùa. Ngựa đi chậm lại, nàng liền xoay người định nhảy xuống, nhưng Dương Kiến Hiền đã nhanh tay giữ nàng lại.
"Là ta sai rồi, tứ đệ rộng lượng, tha thứ cho ta một lần đi."
Khúc Thanh Ngôn vốn chỉ dọa dẫm một chút chứ chưa thật sự muốn nhảy xuống, nhưng vẫn lạnh mặt, không thèm đếm xỉa tới hắn.
Nàng thực sự không hiểu mình đã đắc tội gì với vị công tử này. Nếu hắn nói ra, nàng lập tức sửa là được.
"Tứ đệ sau Tết sẽ vào Quốc Tử Giám chứ?"
Thấy nàng có vẻ thật sự giận, Dương Kiến Hiền vội chuyển đề tài.
Khúc Thanh Ngôn hơi động tâm, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi:
"Tháng tám năm nay đã là mùa thu thi Hương, thời gian không còn nhiều, dù ở đâu cũng cần chuyên tâm đèn sách."
"Tứ đệ nói phải, là ta suy nghĩ nông cạn rồi." Dương Kiến Hiền khẽ thở dài, trong lòng đã có quyết định. Hắn trầm giọng nói tiếp, "Thật ra, tứ đệ không vào Quốc Tử Giám cũng là một lựa chọn không tệ."
Lời nói này là ý gì?
Khúc Thanh Ngôn nhíu mày nhìn hắn. Chỉ thấy Dương Kiến Hiền bỗng nhiên đưa tay ho nhẹ một tiếng:
"Quốc Tử Giám có quy định rất nghiêm ngặt, mỗi tháng chỉ được nghỉ vào mùng Một và Rằm, thời gian còn lại đều phải theo học, không có lý do đặc biệt thì không thể xin phép vắng mặt. Ăn ở đều trong học xá, mà tứ đệ thân thể vốn yếu, e là sẽ không thuận tiện."
Bàn tay đang nắm đai lưng của nàng khẽ run lên.
Hắn phát hiện rồi!
Cũng phải thôi, Dương Kiến Hiền đã qua tuổi lập gia thất, theo phong tục nơi này, hẳn trong phòng hắn đã có thông phòng hầu hạ.
Khúc Thanh Ngôn chưa từng nghĩ bí mật của mình lại bị bại lộ sớm đến thế, hơn nữa còn vì một lý do buồn cười như vậy!
Tay chân nàng lạnh toát, nhưng vẫn cố trấn tĩnh:
"Đa tạ Dương công tử quan tâm, nhưng Quốc Tử Giám là nơi bao kẻ sĩ trong thiên hạ ao ước được đặt chân đến, tại hạ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Còn về sức khỏe, Dương công tử lo xa rồi, tại hạ không có vấn đề gì đáng ngại."
"Không sao ư? Ngươi có biết… "
"Biết cái gì?"
Dường như có chút nôn nóng, Dương Kiến Hiền vội ghì cương cho ngựa dừng lại, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Khúc Thanh Ngôn nghiêm giọng quát ngắt lời.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt vốn hay ánh lên vẻ bất đắc dĩ giờ đây không còn chút cảm xúc nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương.
Dương Kiến Hiền khẽ giật mình, định mở miệng giải thích, nhưng lúc này, Khúc Thanh Văn và những người khác đã phi ngựa đuổi theo.
"Dương huynh thật khiến bọn ta mất công đuổi theo một hồi."
Khúc Thanh Ngôn nhân cơ hội xoay người nhảy xuống ngựa, không hề liếc nhìn Dương Kiến Hiền, chỉ hướng về phía mọi người ôm quyền chắp tay:
"Vừa rồi tiểu đệ cùng Dương công tử đang thảo luận một đề, đột nhiên có lĩnh ngộ, muốn mau chóng về nhà ghi chép lại. Hôm nay không thể bồi tiếp chư vị được, thật thất lễ."
Nói xong, nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào Dương Kiến Hiền, như muốn tìm kiếm một câu trả lời từ hắn.
Ngón tay Dương Kiến Hiền siết chặt dây cương.
Nếu hắn gật đầu chấp nhận lời giải thích này, nghĩa là sẽ giúp nàng che giấu bí mật này. Nhưng nếu sau này nàng thực sự vượt qua khoa cử mà vào triều làm quan, đến khi chuyện bại lộ, đó chính là tội khi quân!
“Không biết đề tài vừa rồi bàn luận, Dương công tử có cùng cảm nghĩ như tại hạ chăng?”
Đợi mãi không thấy hồi đáp, Khúc Thanh Ngôn không nhịn được mà truy hỏi thêm một câu. Dương Kiến Hiền chỉ trầm mặc nhìn nàng, một lát sau mới cất giọng thản nhiên:
“Quả thực là vậy. Hay là để tại hạ đưa tứ đệ về trước, còn Đôn Mẫn huynh dẫn Trạch Nguyên cùng các vị đi dạo phố một chuyến?”
Khương Tấn Xương nghe vậy, ánh mắt mang theo vài phần ý vị sâu xa. Hắn vốn nhạy bén, thoáng nhìn đã biết giữa hai người này chắc chắn có điều khó nói. Hắn mỉm cười đầy hàm ý:
“Dịch An đã tràn đầy cảm hứng như thế, bọn ta cũng không dám quấy rầy nhã hứng của hai vị nữa.”
Khúc Thanh Văn vừa định lên tiếng thì đã bị Khúc Thanh Ngôn cắt lời:
“Đại ca cứ yên tâm, các huynh cứ vui chơi thoải mái.”
Trên đường về, Khúc Thanh Ngôn nhất quyết không chịu cưỡi chung ngựa với Dương Kiến Hiền. Nàng sờ vào túi, móc ra mấy mảnh bạc vụn, đến góc phố thuê một cỗ xe ngựa.
Hai người một trước một sau trở lại con hẻm Sài Hỏa, Dương Kiến Hiền lặng lẽ đi theo Khúc Thanh Ngôn vào thư phòng của nàng.
Bị người ta phát hiện bí mật chẳng khác nào để người ta nắm được nhược điểm chí mạng.
Nếu hắn nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu gì quá đáng, nàng sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Sao lại trùng hợp bị phát hiện vào lúc này chứ!
Trong lòng Khúc Thanh Ngôn dâng lên một sự tức giận.
Thiên Sơn từ nơi khác mang tới một chậu than hồng cháy rực, thế nhưng chút hơi ấm ấy chẳng thể xua tan cái lạnh lẽo trong căn phòng, càng không thể sưởi ấm cõi lòng như rơi vào hầm băng của Khúc Thanh Ngôn. Nàng rét đến mức thân mình khẽ run lên.
“Không phải tứ đệ muốn cùng ta thảo luận vấn đề sao?”
Dương Kiến Hiền đứng bên cửa sổ, ánh nắng trưa xuyên qua kẽ lá, loang lổ chiếu lên gương mặt hắn, khiến Khúc Thanh Ngôn không thể nhìn rõ vẻ thâm trầm ẩn giấu trong đôi mắt ấy.
Khúc Thanh Ngôn thoáng nới lỏng tay áo, chợt cảm thấy bản thân cũng đã bình tĩnh trở lại.
“Dương công tử cũng biết, cảm hứng đến và đi đều tùy ý. Trên đường về bị gián đoạn, giờ lại đột nhiên quên mất rồi.”
“Thật đáng tiếc.”
“Cũng không hẳn. Không phải cơ hội nào cũng cần nắm bắt, đôi khi bỏ lỡ lại càng có thể chờ đợi một cơ hội tốt hơn.”
Ánh mặt trời chói chang rọi vào thư phòng, khiến căn phòng vốn trầm lặng lại càng thêm bức bối.
Dương Kiến Hiền tựa người vào khung cửa sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng, dường như có thể nhìn thấu từng đường nét trên gương mặt nàng, mà từng tấc da thịt ấy đều toát lên vẻ cứng cỏi, không chịu khuất phục.
“Ngươi cũng biết rõ con đường khoa cử vốn đã khó khăn, mà con đường làm quan còn muôn phần gian truân hơn chứ?”
“Thì sao chứ? Khúc gia cần ta, tam phòng lại càng cần ta.”
Nàng chưa từng có sự lựa chọn nào khác.
“Ta nhất định phải bước lên con đường này, và cũng chỉ có thể đi con đường này.”
Dương Kiến Hiền rũ mắt, ánh sáng từ cửa sổ hắt xuống nền nhà, phản chiếu những hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Hắn im lặng rất lâu.
Mãi đến khi mồ hôi trên lưng Khúc Thanh Ngôn túa ra, nàng mới nghe thấy hắn khẽ cất giọng:
“Tứ đệ cứ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”
Trái tim nàng đột nhiên hạ xuống, như thể cuối cùng cũng đã tìm được một điểm tựa giữa dòng nước xoáy. Nàng muốn nói lời cảm tạ, nhưng trong thoáng chốc, lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, nàng chỉ nghe thấy chính mình khẽ thốt lên:
“Đa tạ, Dịch An huynh.”