Phủ Khai Phong tất nhiên tốt hơn huyện Bình, nhưng dù có tốt đến đâu, làm sao sánh bằng kinh thành.
Những ngày qua, nàng ta đã mơ hồ nghe được tin tức về việc Khúc Chiêu Anh sẽ cao gả vào kinh.
Khúc Chiêu Anh có thể, vậy tại sao nàng ta lại không thể, nàng ta cũng là tiểu thư đích xuất của Tam phòng cơ mà.
Bị Khúc Thanh Ngôn chất vấn, Khúc Chiêu Vân thoáng chột dạ, nhưng rồi lập tức nghĩ lại, hắn chỉ là một đệ đệ, dựa vào đâu mà xen vào chuyện hôn nhân của nàng, nàng ta ngẩng cao đầu, giận dữ hét lên: “Ngươi quản ta làm gì? Tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, đừng để lần sau đến thư viện đi trễ rồi bị đánh vào tay, làm hại ta và nương bị bọn hạ nhân cười nhạo nữa.”
Khúc Thanh Ngôn đột nhiên quay người lại, ánh mắt vô cảm nhìn nàng ta chằm chằm: “Ta bị tiên sinh đánh đến mức tay sưng tấy nhiều ngày, ngay cả cầm bút cũng không nổi. Vậy mà ngươi chẳng hề đến xem ta dù chỉ một lần. Bây giờ, ngươi nói cho ta biết, thứ ngươi quan tâm chỉ là việc ta khiến ngươi bị hạ nhân cười nhạo thôi sao?”
Khúc Chiêu Vân vốn đã hơi chột dạ, nay bị ánh mắt bức bách của nàng nhìn chằm chằm, lại càng hoảng loạn. Nàng ta vô thức lùi lại hai bước, lắp bắp phản bác: “Chẳng lẽ ngươi không thấy mất mặt sao? Ngươi biết rõ ta và nương chỉ có thể trông cậy vào ngươi, vậy mà ngay ngày đầu tiên đến thư viện đã đến trễ, ngươi có biết đám hạ nhân sau lưng nói về ngươi thế nào không?”
“Vì sao ta phải biết?”
Ánh mắt Khúc Thanh Ngôn càng thêm lạnh lẽo, đây chính là người thân cùng chung huyết mạch của nàng.
Không biết thế nào là tình thân, điều họ quan tâm chỉ là sĩ diện và chút lợi ích trước mắt.
Tần thị là vậy, Khúc Chiêu Vân cũng như vậv, hai vị tỷ tỷ đã xuất giá kia cũng thế.
Là do bọn họ vốn bạc tình, hay trong xương cốt của họ chưa từng tồn tại thứ gọi là tình thân?
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trái tim nguội lạnh, nàng hao tâm tổn sức vì Khúc Chiêu Vân, cuối cùng đổi lại là gì? Là sự căm ghét, trách mắng, là câu nói “lo chuyện bao đồng.”
Rốt cuộc, nàng cố gắng vì điều gì.
“Ngươi xem kìa, lại là thái độ này, đối với người ngoài thì tươi cười như hoa, nhưng đối với ta và nương thì lúc nào cũng lạnh mặt, chỉ biết chỉ trích, xen vào mọi chuyện, hôm nay ta nói cho ngươi biết, hôn sự của ta, không đến lượt ngươi nhúng tay vào! Dù có chết, ta cũng không đồng ý bị bỏ lại một mình ở Khai Phong.”
Khúc Chiêu Vân hét xong liền dứt khoát xoay người bỏ đi, đập mạnh cửa rồi chạy ra ngoài.
Khúc Thanh Ngôn đứng lặng trong phòng rất lâu, ánh mặt trời ngả dần về tây, ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, kéo bóng dáng gầy gò của nàng thành một vệt dài mỏng manh.
Bên ngoài, Thiên Sơn và Đại An đứng đùn đẩy nhau, không ai dám bước vào thắp đèn.
Thua trò oẳn tù tì, Đại An mặt mày ủ rũ, rón rén đẩy cửa bước vào. Chiếc đèn sáu cạnh cung đình được đưa đến ngay ngày thứ hai sau khi Khúc Thanh Văn mang cơm tới, Đại An vén tấm vải mỏng che đèn, châm lửa thắp sáng.
“Tứ thiếu gia, Thiên Sơn đã đi lấy bữa tối, ngài muốn dùng cơm ở thư phòng hay trở về phòng?”
Khúc Thanh Ngôn hoàn hồn, khẽ nhếch môi cười tự giễu, chợt nhớ đến lời Khúc Chiêu Vân nói rằng nàng luôn cười với người ngoài, nhưng với nàng và Tần thị thì lúc nào cũng lạnh nhạt.
Nàng khẽ cười, nụ cười dần lan ra rồi chậm rãi hiện trên gương mặt: “Bày xong trong phòng thì gọi ta, ngươi lui ra trước đi."
Bài tập Đỗ Chí Hằng giao còn rất nhiều, Khúc Chiêu Vân chưa từng xem nàng là huynh đệ ruột thịt, vậy nàng hà tất phải phí thời gian vì nàng ta?
Dù tự nhủ như vậy, nhưng bài văn đêm đó của nàng vẫn sa sút nghiêm trọng. Hôm sau, Đỗ Chí Hằng cau mày nhìn nàng thật lâu, cây thước cầm lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng vẫn không nỡ đưa ra trừng phạt.
Khúc Chiêu Vân trở về hậu viện liền chạy đến Lan Sơn viện làm ầm lên một trận. Thái độ Tần thị đối với con cái trước giờ vẫn luôn thô bạo, có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhiều. Khi còn ở huyện Bình, bà ta còn có thể trực tiếp đánh mắng, nhưng giờ ở trong nội viện Khúc phủ, nếu không muốn trở thành trò cười cho đám hạ nhân, bà ta buộc phải nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thế nhưng, trong đầu Khúc Chiêu Vân chỉ có một suy nghĩ phải đến kinh thành. Dù Tần thị có khuyên nhủ thế nào, nàng cũng nghe không lọt tai. Hai mẹ con cãi vã càng lúc càng lớn, cuối cùng ầm ĩ đến tận chỗ Điền thị.
Điền thị vốn chẳng muốn quản chuyện nhảm nhí của Tam phòng, nếu không phải vì việc Khúc Chiêu Vân không chịu gả đi sẽ cản trở đường hôn nhân của Khúc Chiêu Anh, bà ta e rằng ngay cả tiếp đón cũng không muốn.
“Ồn ào cái gì? Không thấy mất mặt à? Con gái xuất giá, từ trước đến nay đều là do cha mẹ làm chủ, do bà mối se duyên. Ngươi là Lục cô nương của Khúc gia, ngay cả đạo lý cơ bản này cũng không hiểu sao?”
Điền thị trừng mắt nhìn Khúc Chiêu Vân đầy ghét bỏ. Bà ta chính là người chọn Tần thị năm xưa, đã biết rõ ả là loại bùn nhão không thể trát tường, nhưng không ngờ con gái mà ả sinh ra còn kém cỏi hơn!
Khúc Chiêu Vân xưa nay có vài phần e ngại Điền thị, nếu là chuyện khác, nàng chắc chắn sẽ không dám cãi lại, mặc bà ta trách mắng. Nhưng lần này thì khác, đây là chuyện đến kinh thành. Nếu thật sự bị lưu lại Khai Phong để chuẩn bị xuất giá, nàng e rằng cả đời này cũng đừng mơ đặt chân đến kinh thành nữa.
Nghĩ vậy, nàng lập tức quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước mặt Điền thị. Cái trán đập xuống nền đá vang lên một tiếng “cốp” thanh thúy, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng.
“Thưa tổ mẫu, Vân nhi không muốn gả sớm, Vân nhi chỉ muốn ở lại hầu hạ tổ mẫu thêm vài năm nữa. Xin tổ mẫu thương xót lòng hiếu thảo của Vân nhi, đừng để con một mình ở lại Khai Phong.”
Lời này không nói còn đỡ, càng nói càng khiến Điền thị thêm phản cảm: “Sang năm ngươi đã mười bảy rồi, ở lại phủ làm gì? Để người ngoài chê cười chúng ta bạc đãi con cháu, không ai lo liệu hôn nhân cho ngươi sao?”
Điền thị lạnh lùng trách mắng, ánh mắt sắc bén quét qua khiến Khúc Chiêu Vân không khỏi co rụt người lại.
“Tổ mẫu, Vân nhi muốn theo tổ mẫu vào kinh, xin tổ mẫu thành toàn!”
Đến lúc này, nàng cũng không che giấu ý đồ nữa, cứ vậy kiên quyết quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên. Điền thị tức giận đến mức không chịu nổi, ánh mắt xoay chuyển, lập tức quét thẳng về phía Tần thị, giọng nói gay gắt: “Đúng là con gái ngoan do ngươi dạy dỗ! Đối với trưởng bối mà vô lễ bất hiếu thế này, không gả đi cũng tốt, tránh để người ta nói Khúc phủ chúng ta dạy ra một đám con cháu không biết lễ nghi”
Tần thị mặt mày trắng bệch, xuất thân của bà ta vốn thấp kém, mẹ ruột là thϊếp thất, từ nhỏ đã nhìn thấy cảnh các thϊếp tranh sủng trong viện, học được toàn những thủ đoạn tầm thường, sách vở thì chưa từng đọc qua lấy một quyển.
Bản thân bà ta không biết chữ, sao có thể dạy ra đứa con gái hiểu đối nhân xử thế, những điều này, bà ta tự mình biết thì thôi, nhưng bị Điền thị vạch trần ngay trước mặt bao người, chẳng khác nào đâm vào mặt mũi bà ta.
Tần thị cắn răng đứng dậy, cười lạnh nói: “Cũng là con cháu trong phủ, mà mẫu thân chỉ thiên vị Anh nha đầu, còn Vân nha đầu của chúng ta lại chẳng buồn hỏi han. Nay mẫu thân trách nó không có giáo dưỡng, con dâu lại cảm thấy oan ức dùm con bé.”
Điền thị tức đến suýt ngã ngửa: “Được, được lắm! Con gái mình dạy không được thì muốn đẩy sang ta phải không? Ngụy ma ma, đi dọn dẹp Tây sương phòng, tối nay để Lục nha đầu dọn vào, ta sẽ đích thân dạy dỗ nó cho tử tế!”
Tần thị lập tức như vừa thắng một trận lớn, mặt mày ẩn hiện vẻ đắc ý, còn cố ý phe phẩy khăn tay một cách nhàn nhã: “Mẫu thân đã muốn đối xử công bằng, con dâu thật lòng cảm kích không hết. Đã vậy, những vải vóc trang sức mà người đã tặng cho Anh nha đầu, cũng đừng quên chuẩn bị một phần cho Vân nha đầu.”
Khúc Chiêu Vân từ nãy đến giờ bị phớt lờ, nghe thấy vậy thì mắt sáng lên, vội vàng lại dập đầu một cái: “Vân nhi tạ ơn tổ mẫu.”
Vậy là một trận ầm ĩ cuối cùng cũng tan, chuyện hôn nhân của Khúc Chiêu Vân không còn ai nhắc đến nữa.
Tại tiền viện, Khúc Thanh Ngôn lắng nghe Thiên Sơn kể lại mọi chuyện, chỉ bình thản nở nụ cười nhàn nhạt mà Khúc Chiêu Vân căm ghét nhất, sau đó phất tay đuổi người ra ngoài, tiếp tục làm văn.