Khúc Thanh Văn đột nhiên cau mày, khiến Khúc Thanh Hi vừa mới tiến lại gần không khỏi sững sờ, rõ ràng có phần lúng túng, khó xử.
Khúc Thanh Hồng luôn cảm thấy mình và Khúc Thanh Ngôn đều rất khó xử, cùng là con vợ lẽ, lại phải gánh vác cả một chi.
Nhưng trong mắt Khúc Thanh Hi, tình cảnh của bọn họ vẫn còn khá hơn hắn ta nhiều, trong ba người cháu xuất thân từ thϊếp thất, hắn ta mới là người có thân phận bất tiện nhất.
Phía trên có huynh trưởng con vợ cả, vừa là cử nhân trẻ tuổi, lại có nhan sắc hơn người, toàn bộ kỳ vọng của phủ họ Khúc đều dồn lên vai hắn, chỉ chờ hắn đề tên bảng vàng, một bước lên mây. Mà Liễu thị dù không hà khắc với con vợ lẽ, nhưng cũng chẳng thể thân thiết, ngoài phần tiền tiêu vặt hằng tháng, hắn ta chẳng lấy thêm được chút trợ cấp nào khác.
Vậy mà Khúc Thanh Văn lại thích mang hắn ta ra ngoài giao du, hai người từ quần áo cho đến ăn uống, vật dụng, đều lộ rõ sự chênh lệch, chính sự khác biệt này khiến hắn ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn ta chẳng khác nào người hầu của Khúc Thanh Văn, gọi thì đến, đuổi thì đi, hôm nay rõ ràng kế sách này là do chính Khúc Thanh Văn bảo hắn ta nghĩ, kết quả bây giờ bị tiên sinh trách cứ một câu, toàn bộ sai lầm đều đổ lên đầu hắn ta.
Dựa vào đâu mà hết lần này đến lần khác lại đối xử với hắn ta như thế chứ!
Trong tay áo, hai bàn tay siết chặt, không cần quay đầu hắn ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt trào phúng của Khúc Thanh Hồng.
“Lát nữa ngươi cho người mang thuốc trị thương đến cho tứ đệ.”
Khúc Thanh Văn để lại câu nói đó, để gia nhân khoác áo bào nhung thêu kim tuyến màu xanh thiên thanh lên người, vạt áo tung bay, cất bước rời đi.
Khúc Thanh Hồng đi ngang qua Khúc Thanh Hi, chỉ nhướng mày liếc hắn ta một cái, không nói lời nào, nhanh chóng rời khỏi thư viện.
Khúc Thanh Ngôn còn chưa kịp về đến Cúc viên, tin nàng bị tiên sinh đánh thước đã truyền khắp các viện trong phủ.
Tần thị dù thường ngày làm việc không đáng tin, khiến Khúc Thanh Ngôn lúc nào cũng phải thấp thỏm lo sợ, nhưng sáng nay vừa bị nàng nhắc lại những chuyện nông nổi năm xưa, nên cả buổi sáng bà ta đều chìm trong cảm giác áy náy và tình mẫu tử dạt dào, vừa nghe tin con gái ngày đầu tiên đến trường đã bị đánh phạt, bà lập tức cuống cuồng lao thẳng đến Cúc Viên.
“Nương?” Khi Tần thị bước vào, Khúc Thanh Ngôn đang ngồi trên ghế quan mũ, để Đại An giúp nàng bôi thuốc.
Nàng thật không hiểu nổi Khúc Thanh Văn đang nghĩ gì, nàng vừa mới về chưa đầy mười lăm phút, gã sai vặt bên cạnh hắn đã mang thuốc trị thương đến.
Một lọ thuốc bằng sứ trắng, thân phình to, kèm theo một chiếc muỗng tre nhỏ. Thậm chí, dường như sợ nàng chuẩn bị không đủ, đi kèm thuốc trị thương còn có thêm một cuộn băng vải. Đây là lòng tốt bất chợt, hay là hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ nàng bị đánh xong là đưa đến?
“Đứa nhỏ này, sao con lại để hạ nhân bôi thuốc cho mình?” Đôi mắt Tần thị bừng bừng lửa giận, suýt nữa muốn thiêu cháy Đại An, bà lập tức giật lấy lọ thuốc trong tay hắn rồi xua hắn lui xuống.
Trong phòng không còn người ngoài, Tần thị cuối cùng cũng có thể thoải mái nói chuyện: “Dù thân thể con có bất tiện, cũng không thể để hạ nhân dễ dàng chiếm tiện nghi như thế, nếu có thể giấu thân phận cả đời thì không nói, nhưng nếu không, con rốt cuộc vẫn là nữ nhi, sau này còn phải xuất giá.”
Đã là nữ nhi, nếu từng bị gia nhân hầu hạ, e rằng chẳng có nhà chồng nào không để bụng.
Khúc Thanh Ngôn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn Tần thị vụng về cuốn băng cho mình, nhẹ giọng đáp: “Nương, dù vì ai đi nữa, đời này con cũng chỉ có thể làm thân nam nhi.”
Nỗi nhục ngày hôm nay, nàng nhất định phải đòi lại, muốn giẫm lên tất cả những kẻ từng coi thường mình, con đường quang minh chính đại nhất là trèo cao hơn bọn họ, bắt bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Tần thị trừng mắt nhìn nàng, nàng liền chớp mắt an ủi, vẫn giữ nguyên nụ cười mà nói tiếp: “Nương, ngoài bà vυ' còn ai biết chuyện của con? Con cần người đáng tin để giúp con che giấu.”
Vết thương trên tay hôm nay khiến nàng nhận ra, bên cạnh chỉ có một bà vυ' là không đủ, dù có bị Điền thị và Khúc Văn Hải dị nghị, nàng cũng phải giữ thêm hai người tâm phúc mới được.
Câu hỏi này khiến Tần thị á khẩu, bà sinh xong thì gần như phát điên, sau này mãi đến khi con trai của Trần di nương mắc đậu mùa mà chết, tam phòng chỉ còn lại một mình Khúc Thanh Ngôn, bà mới dần dần tỉnh táo lại.
“Ta sáng nay đã gửi thư cho bà vυ' rồi, nhanh nhất chiều nay sẽ có hồi âm, con cứ đợi đi, lần này ta nhất định lo liệu chu toàn.
Tần thị đảm bảo, nhưng Khúc Thanh Ngôn nào dám tin, dù vậy, tìm người cũng cần thời gian, nàng chỉ có thể tạm thời cẩn thận hơn.
“Thanh Ngôn, sáng nay vì sao con bị tiên sinh đánh phạt?”
Trên đường đến đây, Tần thị nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao con trai bà lại bị phạt. Mấy năm qua, lời khen của Khúc Bá Trung về tài học của nàng đã ăn sâu vào tiềm thức bà, như thể bị tẩy não. Trong mắt bà, con trai mình là thiên tài hiếm có, không ai có thể sánh bằng!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà, Khúc Thanh Ngôn biết lần này không thể qua loa được, bèn cúi đầu đáp: “Là do con đi trễ.”
“Đi trễ mà cũng bị đánh! Thế còn luật lệ gì nữa, không được, nương phải đi lý luận với hắn.”
Tần thị vừa thắt băng vừa siết chặt tay, khiến Khúc Thanh Ngôn đau đến nghiến răng. Nàng vội vàng kéo bà lại, nhưng vừa chạm vào người bà thì vết thương nhói buốt.
Mồ hôi vừa khô trên trán lại túa ra, nàng khẽ nói: “Nương, đây là lỗi của con, ngày đầu tiên đến thư viện bái kiến tiên sinh, lẽ ra con nên đến sớm hơn thầy mới phải.”
“Nhưng con có việc gấp, sao không giải thích với tiên sinh?” Tần thị quay đầu lại, thấy sắc mặt nàng trắng bệch vì đau, nhất thời bớt giận.
Khúc Thanh Ngôn cười không nổi, nhẹ giọng nhắc: “Nương, đây không phải huyện Bình nữa, không thể tùy ý làm loạn. Giờ chúng ta đã về phủ, tam phòng ta trước khi con đỗ đạt công danh, nên khiêm nhường được bao nhiêu thì nên khiêm nhường bấy nhiêu.”
Hôm nay rõ ràng là một cái bẫy, nếu Tần thị làm ầm lên, chỉ càng khiến tam phòng mất mặt hơn.
Tần thị ghét nhất bị người ta lên mặt dạy bảo, năm đó trước khi đến huyện Bình, bà đã đuổi bà vυ' về nhà cũng vì không chịu nổi bà ta lắm lời, bà trừng mắt định quát lại, nhưng lại thấy trán con trai ướt đẫm mồ hôi, từng giọt rơi xuống má, trông vô cùng yếu ớt.
Lửa giận trong bà lập tức bị dập tắt, bà chống tay lên hông, khí thế giảm đi không ít, hậm hực nói: “Con tưởng ta muốn quản con chắc!”
“Nương, còn chuyện của Lục tỷ nữa, sang năm tỷ ấy đã mười bảy, chuyện hôn sự không thể trì hoãn thêm, người cũng nên hỏi qua ý của tổ mẫu một chút.”
“Không cần con lo! Chuyện lục tỷ trong lòng ta đã có tính toán, con chỉ cần chăm sóc tay cho cẩn thận, nếu bị đánh thêm vài lần, tay của con chắc chắn phế luôn.”
Tần thị lúc đến thì đầy tình thương, đi thì đầy tức giận, bà thậm chí không thèm ở lại dùng cơm trưa, thẳng thừng quay về nội viện.
Ngay sau đó, Thiên Sơn bưng cơm trưa vào, nhìn hai tay nàng bị thương mà ngập ngừng: “Tứ thiếu gia, tay ngài thế này thì ăn cơm thế nào đây? Hay là, hay là, để tiểu nhân đút cho ngài?”
Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy ghê người, Khúc Thanh Ngôn rùng mình: “Không cần, cứ dọn lên là được.”
Một lát nữa nàng còn phải làm bài tập, chẳng phải Du Chí Hằng đã ra đề yêu cầu họ viết một bài luận về “tu thân chính tâm” sao? Vậy thì nàng sẽ dốc lòng tìm một cách mở bài thật sắc bén để phá đề!
Dải băng vải băng bó vết thương bị Tần thị buộc chặt quá, nhất là ở khớp tay, gần như không thể cử động. Nàng đang cắn chặt nút thắt định tự tháo ra thì chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vừa nghiêng đầu nhìn lên, nàng đã thấy Khúc Thanh Văn khoác áo choàng lụa xanh thẫm, ung dung đẩy cửa bước vào.
“Nghe nói Tứ đệ bị thương nặng đến mức không thể tự ăn cơm, đại ca thấy áy náy, nên đích thân đến đút cơm đây.”