Lang Cố Hồ Hoan

Chương 10

Cảm giác khó chịu bên trong thức hải vẫn còn lưu lại một chút, Hô Na Sách thở ra một hơi, đứng dậy đi vào trong điện nhìn thoáng qua Cơ Miên Hoan.

Thấy tiểu bạch hồ đang nằm ngửa trên giường, chìa ra bốn cái móng vuốt sang bốn hướng khác nhau, còn đầu thì nghiêng một bên ngủ say sưa, hắn nhịn không được cong môi khẽ cười một tiếng.

Tất nhiên hắn đã trăm năm chưa ngủ, bản thân cũng không nhớ rõ mình khó ngủ bao nhiêu năm rồi, hiện giờ nhìn người khác ngủ say cũng xem như thỏa mãn phần nào khát vọng trong lòng.

“Bộ dáng cũng rất thông minh lanh lợi, không biết trước sau có nghe lời như vậy hay không.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng chuyển động, thấy Cơ Miên Hoan không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại, nét mặt lạnh lùng đột nhiên lặng lẽ nổi lên một tầng sắc thái thẹn thùng.

Tay hắn khẽ đặt lêи đỉиɦ đầu của tiểu bạch hồ, lại lén lút sờ tới da bụng mềm mại, Hồ ly kia ngay cả một chút dè dặt của Hồ tộc cũng không có, cứ tùy tiện rộng mở như vậy, xúc cảm ấm áp mềm mại làm Hô Na Sách như bị điện giật, nháy mắt thu tay lại.

Hắn biết chuyện này sẽ không ai biết được, chỉ là tự mình vẫn cảm thấy hành vi này rất bối rối, bên tai đỏ lên thầm mắng mình không nên như thế, nhưng trong mắt lại giấu không được vẻ kinh ngạc, Hô Na Sách cụp mắt nhìn tay mình thật lâu không nói gì.

Ấm áp.

Hắn tu luyện tẩu hỏa nhập ma, được Phụ vương dùng Thiên Tinh Thạch làm mắt trận đặt ở đan điền, bày trận khóa lại tâm ma, sau đó bị trấn áp ở hàn đàm rèn luyện trăm năm.

Thần hồn được rèn luyện đến mức cứng cỏi, đồng thời cũng mất đi cảm xúc và năng lực tỏa ra ấm áp, dù là đi qua biển lửa cũng không có nửa phần cảm giác bỏng cháy, hiện giờ lại từ trên người con hồ ly này cảm nhận được sự ấm áp.

Thật kỳ quái.

Lại làm hắn như ăn được món ngon, dường như trong tận xương tủy cũng muốn hấp thu nhiều hơn một chút.

Đầu ngón tay hắn lại tham lam buông xuống, ánh mắt quấn quýt si mê nhìn khối thân thể ấm áp kia, hô hấp cũng trở nên gấp gáp nhưng cực kỳ cẩn thận, từng chút từng chút một tiến gần Hồ ly đang ngủ say, nhưng trong khoảnh khắc gần như gang tấc đột nhiên trong lòng lại đấu tranh mãnh liệt muốn thu tay.

Năm ngón tay Hô Na Sách đột nhiên thu lại rồi nắm thật chặt, đầu ngón tay khảm vào da thịt của lòng bàn tay đem lại một trận đau đớn, nhưng so với sự đau đớn nơi trái tim thì không đáng là gì.

Hắn nhíu chặt lông mày, rất vất vả mới kìm chế được hơi thở gấp gáp nơi cổ họng, trong nháy mắt cũng không để ý đến nguy hiểm khi yêu lực tiêu tán ra ngoài, lập tức vận động yêu lực toàn thân lao nhanh về phía sau tẩm điện.

Dường như không thể kìm chế được nữa, hắn ngã vào một suối nước nóng, yêu lực trên người hắn đang tán loạn, dòng máu chảy cuồn cuộn trong kinh mạch đang hiện rõ trên da thịt màu mật ong, trái tim trong l*иg ngực đang điên cuồng nhảy loạn, dường như trong giây tiếp theo sẽ bị nổ tung.

Thống khổ từ đan điền lan đến toàn thân, Hô Na Sách cắn răng chịu đựng, đem chính mình cuộn thành một khối, toàn thân hắn vùi sâu vào đáy hồ, gân xanh trên cổ ngầm hiện lên, tất cả mọi vật ở trước mắt đều trở nên hư hư thật thật, giống như đang ở núi đao biển lửa.

Sự khó chịu khi không thể phân biệt được nóng lạnh đang mãnh liệt tràn vào đại não sau đó phóng đại đến cực hạn, thần thức giống như bị thiên đao vạn quả.

Dưới đáy hồ có bố trí trận pháp ngũ hành hình hoa sen, trận pháp này kết nối với linh mạch to lớn của đáy hồ, dùng để rút từng chút một linh lực của linh mạch hòa vào trong nước, sau đó bị Hô Na Sách hấp thu chữa trị Yêu Hạch và xoa dịu kinh mạch.

Nhưng lần tẩu hỏa nhập ma này đến rất đột ngột và vô cùng kỳ quặc, so với ngày xưa còn mãnh liệt hơn, linh lực trong hồ cũng loãng đi trông thấy, nhưng sắc môi của Hô Na Sách vẫn cứ tái nhợt không hề có chuyển biến tốt đẹp.

Sau khi ngâm nước nửa ngày, hắn chống hai tay lên bờ muốn rời khỏi mặt nước, cánh tay đang cố sức khắc chế sự run rẩy, duỗi ra chuẩn bị leo lên.

Chợt có thứ gì đó giống như hoa lê trắng như tuyết bay ngang qua rồi rơi xuống trước mặt hắn, Hô Na Sách còn chưa thấy rõ đã bị nước bắn tung tóe lên mặt.

Bên cạnh suối nước nóng bạch ngọc này có trồng một cây hoa lê trắng, nhưng lúc này cũng không phải là mùa hoa lê nở.

Một cánh tay ấm áp vòng qua ôm lấy cổ hắn, da thịt trơn nhẵn tiếp xúc cùng nhau, cảm giác thật ấm áp, so với nước trong hồ còn có phần nóng bỏng hơn, hắn hoảng hốt ngước mắt nhìn, lập tức chạm vào một đôi mắt đỏ hoe trơn ướt vì dính nước hồ.

Dường như đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ gương mặt Cơ Miên Hoan.

Ngũ quan của Hồ yêu vô cùng diễm lệ, mi thanh mục tú, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cực kỳ, mỉm cười nhìn hắn với đôi mắt quyến rũ trơn ướt đầy vẻ đa tình, nhìn chằm chằm đối phương cũng đủ làm người ta cảm thấy xấu hổ.

Cơ Miên Hoan cúi đầu nhìn vẻ mặt mơ hồ của Hô Na Sách, khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay lướt qua mặt Hô Na Sách: “Chưa từng nghĩ qua…… lần đầu tiên Ca ca bị Hồn Thuật vây khốn lại là trong tình cảnh thế này.”

Quần áo người dưới thân vốn dĩ rất ngay ngắn trang nghiêm nhưng giờ đây đã bị nước hồ thấm ướt, vô cùng lộn xộn mà tản ra một mảnh, l*иg ngực căng đầy màu mật ong của Hô Na Sách đang phập phồng ngấm ngầm thở dốc, vẻ mặt khắc chế thống khổ vô cùng gian nan vất vả, thất hồn lạc phách nhìn người trước mắt như đang cầu cứu trong im lặng.

Người bây giờ so với bộ dáng cường thế thường ngày khác nhau một trời một vực, làm Cơ Miên Hoan ngẩn ngơ một hồi.

Trận pháp hoa sen là do Lang Vương đời trước tự mình bày trận, sức mạnh đương nhiên không hề tầm thường, nó rất nhanh lại vận chuyển lần nữa, đem linh lực trong hồ làm đầy lại, Hô Na Sách vượt qua lần này chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đôi mắt hồ ly của Cơ Miên Hoan nhẹ nhàng cong lên, y duỗi tay lau sạch một giọt mồ hôi rơi trên môi Hô Na Sách, ở bên tai thân mật nói: “Ca ca tốt, để ta tới giúp ngươi đi.”

Đầu ngón tay y bắn ra Hồn Ti làm đảo loạn trận pháp, vốn dĩ nơi này đang kích động linh lực phun trào thì hắn lại đem nó áp chế quay về chỗ cũ.

Linh lực trong hồ nhanh chóng bị rút khô, người dưới thân lại lần nữa run rẩy phát ra tiếng rên thống khổ, lại theo bản năng cắn chặt răng không chịu để lộ.

Trong cơn mê muội Hô Na Sách bắt lấy tay Cơ Miên Hoan, xúc cảm ấm áp làm toàn thân hắn run lên, nhưng lại vô thức nắm chặt không buông, Cơ Miên Hoan nhìn dáng vẻ này của Hô Na Sách, nhịn không được cười ra tiếng.

Sau khi cười một cái, y cũng thừa dịp mà dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào cổ Hô Na Sách, lẩm bẩm: “Ca ca, ngươi phải nhớ kỹ, là ta cứu ngươi.”