Đôi mắt kia ẩm ướt trong sạch, làm người ta cảm thấy vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, trong lòng Hô Na Sách dường như nứt ra một khe hở, cũng chưa từng phát hiện tại sao mình lại mềm lòng với hồ ly này đến vậy, quả thật quá quái dị, hắn mím môi bấm ngón tay, làm khóa chú vây quanh ngoài l*иg sắt tiêu tán.
Cơ Miên Hoan vươn móng vuốt ra lần nữa, lần này không có cái gì ngăn cản, lập tức vui sướиɠ kêu một tiếng, đẩy cửa nhỏ ra rồi bổ nhào vào ngực Hô Na Sách.
Trọng lượng của Hồ ly rất nhẹ, bốn đệm thịt nhỏ dưới chân giẫm lên người Hô Na Sách cũng có lực đạo yếu ớt, trong đó còn có hai cái chân càn quấy chạm vào ngực Hô Na Sách, Hô Na Sách xách Cơ Miên Hoan lên, đối phương ngoan ngoãn kêu một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
“…Đã nghĩ kỹ muốn cái gì chưa?” Hô Na Sách thản nhiên nói.
“Chưa nghĩ ra, ca ca cho ta thêm một ngày.” Cơ Miên Hoan đảo mắt vòng quanh, Hô Na Sách xách gáy y làm y không thoải mái.
Y đong đưa hai đệm thịt nhỏ giẫm lên cơ ngực căng đầy, xúc cảm lại mềm mại đến kinh người.
Cơ Miên Hoan không có ý tốt muốn dùng lực đè lên, cánh tay xách gáy y bỗng thay đổi lực đạo, nắm chặt đến mức da thịt cảm thấy đau đớn.
“Ca ca ta sai rồi.” Cơ Miên Hoan nhanh chóng xòe móng vuốt ra xin tha, nước mắt hồ ly trơn ướt nhìn qua, rất đáng thương nói: “Ca ca, ta bị ngươi nắm rất đau, nên muốn giẫm chân lên ngực ngươi cho thoải mái một chút.”
Hô Na Sách đặt Cơ Miên Hoan xuống một bên, sau đó đứng dậy kéo cái cổ Cơ Miên Hoan lại gần, đột nhiên dùng tư thế không quá thuần thục mà bế lên, gò má Cơ Miên Hoan dán vào l*иg ngực Hô Na Sách cọ cọ hai cái, giống một linh thú ngu ngốc vô tri.
“Ca ca đi đâu?” Cơ Miên Hoan cố sức giãy giụa khuỷu tay đang bị kẹt vào người Hô Na Sách, đôi mắt hắn xoay tròn chuyển động, nhìn Viêm Địa đã bừng tỉnh bắt đầu một ngày mới.
Nơi này và Linh Kính dường như cũng không khác lắm, chỉ là Viêm Địa rộng lớn, mà Linh Kính lại nhiều ao hồ.
Yêu tộc có rất nhiều động phủ, chỉ có chuyện quan trọng mới cần phải đến điện xử lý, Cơ Miên Hoan đem một mảnh an lành của Viêm Địa thu vào đáy mắt, không biết vì sao lại trầm mặt xuống, Hô Na Sách phát hiện hắn im lặng, giọng nói hơi nhỏ hỏi: “Bị khóa một đêm, ngược lại yên tĩnh đi nhiều.”
Có rất nhiều tộc nhân hành lễ với Hô Na Sách, hắn khẽ gật đầu, Cơ Miên Hoan nằm trong ngực hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy được sườn cằm xinh đẹp lưu loát của Hô Na Sách.
Một cái đuôi không tự giác mà quấn quanh cánh tay Hô Na Sách, chờ khi Hô Na Sách rũ mắt nhìn qua, Cơ Miên Hoan chỉ làm như mình vô ý, đôi mắt màu lam trơn ướt nhẹ nhàng chớp chớp, tràn đầy vẻ vô tội.
“Thành thật một chút, ta không yên tâm đưa ngươi vào Viêm Địa.” Hô Na Sách nhìn tiểu bạch hồ, vốn dĩ muốn dùng giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, nhưng khi chạm đến vẻ mặt đầy tủi thân của đối phương thì ma xui quỷ khiến lại dừng một chút, sau đó không tự chủ được phát ra âm thanh hơi mềm mại một chút.
Dường như hắn đã ở trong hàn đàm lạnh lẽo lâu rồi, nên nhất thời cũng quên cách thể hiện sự ấm áp, giọng nói nghe qua lại có chút cứng ngắc, kỳ quái: “Ngươi phải ở dưới mí mắt của ta, ta mới yên tâm.”
“Nếu ngươi không có ý nghĩ khác, ngươi và ta giao dịch, ta sẽ giữ lời.”
Cơ Miên Hoan hiển nhiên đã phát hiện sự thay đổi của hắn, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ gật đầu, như không có chuyện gì xảy ra.
Lang Thập Lục đi theo trưởng bối đến Tụ Linh Các tu hành, gặp được Hô Na Sách lập tức vui vẻ mà ngao một tiếng.
Nó giơ móng vuốt lên muốn chạy tới, lại bị Hô Na Sách liếc mắt một cái ngăn lại, đành phải ở lại bên cạnh trưởng bối không ngừng lo lắng mà đi qua đi lại, nhìn Hô Na Sách liên tục phát ra âm thanh ô ô.
“Nó dường như rất thích ngươi.” Cơ Miên Hoan từ trong ngực Hô Na Sách thò đầu ra, thấy Lang Thập Lục khi nhìn hắn càng thêm sốt ruột, nhịn không được quay đầu lại, vùi vào ngực Hô Na Sách cười thành tiếng.
Hô Na Sách không trả lời, chỉ ôm Cơ Miên Hoan nhanh chóng vận chuyển yêu lực rời khỏi nơi này, chỉ để lại Lang Thập Lục ở tại chỗ nhất quyết lăn lộn không chịu đứng lên, cuối cùng bị trưởng bối cưỡng chế xách sau gáy rồi ném vào Tụ Linh Các.
Tốc độ của Hô Na Sách cực nhanh, làm gió cũng biến thành lưỡi dao sắc bén, hắn theo bản năng dùng cánh tay bảo vệ hồ ly trong ngực, giống như thường ngày hắn che chở Lang Thập Lục.
Bàn tay năm ngón thon dài có lực che chắn trên đỉnh đầu, chỗ cổ tay có một vết thương nhàn nhạt, Cơ Miên Hoan nhìn kỹ lại, chỉ thấy bên trong cánh tay căng đầy màu mật ong kia mơ hồ có gân xanh hiện lên, mạch máu trên mu bàn tay cũng hơi nhô ra, làm răng y nhịn không được trở nên ngứa ngáy.
Hô Na Sách đặt chân xuống một nơi gọi là cung điện Lang tộc, nơi này có phong cách cổ xưa, kiến trúc hùng vĩ, vẻ đẹp so với cung điện bên trong Linh Kính không quá giống nhau, chỉ là không đợi Cơ Miên Hoan nhìn kỹ, Hô Na Sách đột nhiên đẩy cửa một gian phòng rồi đi vào.
Trong phòng cực kỳ đơn giản, có một kệ sách thật lớn chiếm diện tích một nửa căn phòng.
“Đệ tử Sách nhi bái kiến sư phụ.”
Hô Na Sách cung kính hành lễ về phía ghế ngồi, hoàn toàn không vì thân phận của mình cao quý mà ra vẻ kiêu ngạo, Cơ Miên Hoan tò mò nhìn qua, chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông với gương mặt xinh đẹp đang ngồi dựa vào ghế, sắc mặt ông ta lạnh lùng, đôi mi thanh tú khi nhìn về phía Hô Na Sách lại nhíu chặt.
Trong chớp mắt có một luồng yêu lực cường đại uy áp xông tới, lúc này Cơ Miên Hoan mới phát hiện người đàn ông kia nhìn về phía này là đang nhìn mình, y muốn giãy giụa hóa thành hình người, Hô Na Sách đột nhiên quỳ xuống trước mặt người đàn ông, nói: “Sư phụ, việc này là Sách nhi sai.”
“…… Đứng lên.” Lăng Y Sơn nhìn Hô Na Sách quỳ lạy thì thở dài, yêu lực hóa thành thực thể đỡ Hô Na Sách đứng dậy, ông ta nhìn Hô Na Sách rồi vẫy tay nói: “A Sách, tới đây ngồi bên cạnh sư phụ.”
Hô Na Sách đứng dậy, thuận theo ngồi vào bên cạnh Lăng Y Sơn, cúi đầu xuống, rất cẩn thận đem giao dịch giữa hắn và Cơ Miên Hoan nói ra, cánh tay không ngừng trấn an hồ ly mới vừa “Bị kinh sợ” vẫn còn đang run rẩy.
Lăng Y Sơn híp mắt nhìn con tiểu bạch hồ có ánh mắt trong sạch vô tội, vào lúc nghe được hai chữ song tu thì sắc mặt lập tức khó coi.
“Song tu?” Lăng Y Sơn nhíu mày, thấy nét mặt Hô Na Sách rất thản nhiên mà thẳng thắn gật đầu, nhất thời bị nghẹn đến hô hấp cũng ngừng lại, trong lòng chỉ cảm thấy nghẹn một hơi, thở không nổi nữa.
Hô Na Sách cho rằng Lăng Y Sơn lo lắng song tu không ổn, nên đem cảm giác khi song tu rõ ràng rành mạch kể qua một phen, thấy vẻ mặt Lăng Y Sơn cực kỳ quái dị nhìn về phía mình, Hô Na Sách nhíu mày nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ, Sách nhi nói có chỗ nào không ổn?”
“A Sách, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói với vị này.” Lăng Y Sơn biết rõ tính tình Hô Na Sách thuần khiết kiên định, đối với mấy chuyện tình cảm phức tạp như thế một chữ cũng không biết, chỉ cho rằng song tu là công pháp bình thường, ánh mắt ông ấy bén nhọn dừng lại trên người tiểu bạch hồ đang nằm trong ngực Hô Na Sách: “Muốn cùng vị Quân Vương Hồ tộc này nói chuyện.”