Trong đầu mê man nhưng hắn vẫn cảnh cáo mà mở miệng phát ra tiếng sói tru yếu ớt.
Hô Na Sách nghe được âm thanh của mình thì lập tức sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn tay mình.
Là vuốt sói.
Hơn nữa còn rất giống với lúc hắn chưa hóa hình, lúc còn là con non lông mềm như nhung.
Hắn giãy giụa vô cùng yếu ớt đến mức có thể bỏ qua không tính, đôi tay kia tùy ý dạo quanh toàn thân hắn, còn cố ý đảo quanh chỗ cái đuôi.
Hô Na Sách tức giận, muốn mở mắt ra một ngụm cắn chết cái tên vô liêm sỉ trêu đùa mình, nhưng trước sau vẫn không thấy rõ người trước mắt là ai.
Lòng bàn tay mềm mại vuốt ve da lông hắn, sau đó ôm hắn lên, Hô Na Sách không cam lòng gầm nhẹ vài tiếng, vươn móng vuốt chống đỡ, đạp loạn vào ngực người kia.
Lực đạo mềm mại, giống như mèo con ngoan ngoãn đang giận dỗi.
Cái tên vô liêm sĩ kia lại dám xem hắn như con non mà ôm vào trong ngực vuốt ve, thấp giọng cười rồi nói gì đó.
Cái gì cũng nghe không rõ.
Trong lòng hắn đang chửi mắng, lộ ra răng nanh hung tợn cắn xuống.
Chỉ là răng sữa của Lang con cắn xuống cánh tay người nọ, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại.
Ngược lại là đầu lưỡi cọ qua da thịt, giống như nhẹ nhàng liếʍ láp.
Trong cổ họng hắn phát ra âm thanh uy hϊếp nhưng lại hữu khí vô lực, giống như đang nức nở làm nũng.
Giãy giụa thật lâu cũng không có kết quả, thần hồn mệt mỏi.
Hô Na Sách giống như nhận mệnh nằm trong l*иg ngực người nọ không nhúc nhích, dứt khoát nhắm mắt lại ngửi mùi hương của người nọ.
Một dòng hương thơm hoa mai nhẹ nhàng lạnh lẽo, mơ hồ trấn an bực bội trong lòng, dần dần hắn cũng quen cảm giác được người vuốt ve, chậm rãi an tĩnh, không hề giãy giụa, thậm chí còn sinh ra vài phần mệt mỏi lẫn buồn ngủ.
Nếu hắn không buồn ngủ thì đã cắn đôi tay đáng ghét này đứt rồi.
Phòng bị trong thức hải suy yếu.
Hô Na Sách ở trong thức hải, Cơ Miên Hoan lại nhẹ nhàng vuốt ve Lang con trong lòng ngực, nó đang ngủ say nhưng lại không ngoan ngoãn chút nào, Cơ Miên Hoan cười nhẹ nói: “Lang con, khi còn bé ngươi lại đáng yêu như vậy.”
Mặt trăng dụ hoặc hòa vào sắc xanh nhã nhặn của bầu trời hừng sáng, nương theo ánh mặt trời đỏ nhạt đang dần dần mọc lên khỏi bình nguyên, áng mây ngũ sắc tuyệt đẹp nhuộm lên nền trời trắng tinh như dải lụa, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp diễm lệ.
Ánh sáng xanh rực rỡ chiếu rọi vào động phủ, yêu lực yếu ớt khẽ rung động rơi xuống không trung, từ từ hòa hoãn rồi tập trung hấp thu ngưng kết thành mảnh vụn cực kỳ nhỏ bé, dùng mắt thường không thể nhìn thấy, những tinh thạch mỏng manh đang rơi vào khe hở.
Ánh sáng rơi xuống người Lang yêu đang ngồi đó suốt đêm, nét mặt lạnh như băng bây giờ cũng hòa hoãn đi vài phần, Cửu Vĩ Hồ mở ra đôi con ngươi trơn ướt, xoay người nằm nghiêng, lẳng lặng nhìn về phía Hô Na Sách còn chưa mở mắt.
Con Lang này có khuôn mặt lạnh lùng, khi nhắm mắt thì lộ ra đôi lông mi vừa dài vừa dày, giữa mày hơi nhíu lại, đôi môi phá lệ xinh đẹp lúc này đang mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân đều lộ ra sự đề phòng cảnh giác.
Đêm qua còn tưởng rằng sau khi dỗ dành Hô Na Sách sẽ làm tan đi một lớp phòng bị của hắn, không ngờ khi Cơ Miên Hoan chỉ hơi lơ là một chút, Lang con trong lòng ngực đột nhiên từ một con non biến thành bộ dáng to lớn trưởng thành, Cơ Miên Hoan buông tay không kịp nên bị Lang yêu vừa thức tỉnh, hung ác cắn một cái thật to.
Trong thức hải nhất thời dấy lên yêu lực bá đạo và hung ác, tạo thành cuồng phong như có hàng vạn mũi dao bén nhọn hóa thành, vô cùng sắc bén làm tổn thương người khác, ngay lập tức vây chặt Cơ Miên Hoan, sau đó mạnh mẽ buộc chặt muốn cắn nuốt y, khiến y buộc phải rời khỏi thức hải của Hô Na Sách.
Không biết nghĩ đến cái gì, Cơ Miên Hoan nheo lại đôi mắt hồ ly, đôi môi hẹp dài khẽ nhếch tạo thành một đường cong xinh đẹp, lén lút nở nụ cười.
Thân thể Lang yêu lúc còn là con non cực kỳ mỏng manh mềm mại, làm xúc cảm khi sờ lên vô cùng thoải mái, nếu không vì mục đích nào đó, không thể không khiến Hô Na Sách dần dần quen thuộc chính mình thì Cơ Miên Hoan cũng rất tình nguyện ôm khối thân thể này xoa nắn một đêm.
Hơn nữa, khi ở bên ngoài thức hải, Lang yêu này lại là bộ dáng kiêu ngạo khó thuần, giống như thứ gì đó cực kỳ bí ẩn làm người ta rất muốn chinh phục, hấp dẫn người ta muốn tiến lại gần hơn.
Trời sinh tính tình Cơ Miên Hoan không nghiêm túc lắm cũng không có ước muốn gì lớn lao, chỉ thích nhất những người hoặc những chuyện thú vị.
Rất rõ ràng, Lang yêu kiêu ngạo này có thể được tính vào phạm vi thú vị trong lòng y.
Khi con ngươi trong mắt biến thành màu đỏ, đó là dấu hiệu cho thấy Hồ tộc đang sử dụng Hồn Thuật, Cơ Miên Hoan thu hồi sáu sợi Hồn Ti từ trên người Hô Na Sách, chỉ để lại một sợi làm mồi dẫn.
Nếu không phải bộ tộc đang gặp nguy cơ cấp bách, đám lão già kia lấy tính mạng của Cữu Cữu ra vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì y đã có biện pháp khác tốt hơn rồi.
Y rất muốn dùng thời gian dài để thuần hóa Lang yêu này chứ không phải dùng Hồn Thuật.
Nhất định là có hứng thú đến cực điểm.
Chỉ tiếc trời không thuận lòng người.
Ánh sáng rực rỡ đa tình, làm tô điểm thêm cho hàng lông mi mỏng manh kia một tầng màu bạc, khuôn mặt Hô Na Sách trời sinh đã mang theo cảm giác xa cách, lại thanh lịch tuấn mỹ như vì sao trên trời, vốn là dáng vẻ cự tuyệt người người, xa cách ngàn dặm, nhưng trong mắt Cơ Miên Hoan lại mâu thuẫn xen lẫn sức hấp dẫn.
Hàng mi dài run rẩy, sau đó đôi mắt màu vàng kia mở ra, ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa một tia lệ khí không dễ dàng phát hiện, Hô Na Sách nhíu mày phun ra một ngụm trọc khí, trong đầu vẫn không thể nhớ được mộng cảnh đêm qua.
Nhưng trong thức hải vẫn giữ lại cảm giác khó chịu, hắn vẫn có thể từ trong đó nhìn ra một vài biến hoá kỳ lạ, nhưng cố tình mơ thấy cái gì thì một chút cũng không nhớ ra.
Chẳng lẽ là di chứng lúc trước tẩu hỏa nhập ma.
Hắn vận hành yêu lực quanh thân, ở chỗ đan điền đảo qua đảo lại mấy vòng mới dừng lại, hôm qua nhất thời song tu đem lại hiệu quả rất nhỏ, nhưng Hô Na Sách vẫn rất nhạy bén phát hiện yêu lực tắc nghẽn đã có chút cải thiện.
Cho đến lúc nghe được âm thanh của móng vuốt cào nhẹ vào góc l*иg sắt truyền đến, Hô Na Sách liếc mắt nhìn thấy bóng dáng Hồ ly không chịu an phận, tay phải nhanh chóng làm ra một pháp quyết, khiến chiếc l*иg kia lập tức bay lại phía mình.
Móng vuốt nhỏ của Cơ Miên Hoan muốn vươn ra khỏi l*иg sắt, nhưng bị ấn chú xung quanh bắn ngược trở lại, bộ lông trắng mượt sạch sẽ bị yêu lực đốt cháy.
Y lập tức ngoan ngoãn, cũng không ríu rít làm nháo nữa, chỉ im lặng gục đầu xuống, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt liếʍ liếʍ lông mình, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía Hô Na Sách.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Một chút tình yêu cưỡng ép kỳ quái (phải không)
Quá tam ba bận, đây là lần thứ ba tôi nhắc nhở các bạn không nên đứng sai trạm!!! Về sau bạn khóc lóc không phục thì đừng trách tôi đánh bạn.