Lang Cố Hồ Hoan

Chương 6

“Dĩ nhiên là ngưỡng mộ ca ca đã lâu.” Cơ Miên Hoan chớp mắt mấy cái, cái đuôi của y rất thân mật mà quấn quanh cánh tay Hô Na Sách: “Ca ca thả ta xuống đi, ngươi làm ta đau quá.”

Âm thanh ươn ướt của Hồ ly như đang câu dẫn trái tim rạo rực của người ta, nhưng hiển nhiên Hô Na Sách lại không phải người bị lay động bởi sắc đẹp, hắn nhìn chằm chằm vào bạch hồ ly, suy nghĩ thật lâu, sau đó lục lọi trong đống đồ vật hỗn độn lấy ra một cái l*иg sắt màu vàng.

Cơ Miên Hoan kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự muốn xây cho ta một cái kim ốc sao?” Tuy rằng cái này và nhà ở trong lòng Yêu tộc có hơi khác nhau, nhưng trong mắt Cơ Miên Hoan, chỉ cần có thể chứa đựng y thì đều gọi là nhà.

“Nhiều lời.” Hô Na Sách nhặt chiếc áo ngoài rơi trên mặt đất ở gần Hồ ly gói lại kỹ lưỡng, lạnh mặt đem Cơ Miên Hoan nhét vào l*иg sắt.

Trong miệng hắn khẽ niệm một chuỗi pháp quyết, yêu lực làm chú ấn chuyển động xung quanh l*иg sắt rồi tan biến, Cơ Miên Hoan vươn móng vuốt chạm vào, lập tức bị yêu lực cường đại bức lui.

“Ca ca dùng xong thì ném.” Cơ Miên Hoan oán trách nói: “Thật sự là Lang quân phụ lòng bội bạc.”

“Ta không yên tâm về ngươi.” Bị Cơ Miên Hoan lên án làm Hô Na Sách cũng vứt đi mặt mũi, nét mặt hắn lạnh lùng nói: “Nghĩ kỹ ngươi muốn trao đổi cái gì với ta, ngày mai nói cho ta biết.”

“Được rồi.” Cơ Miên Hoan thở dài nói.

Y nằm trong l*иg sắt ngoái đầu nhìn lại, Hô Na Sách đang nhắm mắt, ngồi ở một góc trong động phủ tập trung tu luyện, không ngừng bổ sung yêu lực bị thoát ra khỏi Yêu Hạch.

Trăm năm qua vẫn luôn như thế, cũng quá vất vả rồi.

Ánh trăng sa vào đêm đen, trong lãnh địa Viêm Địa của Lang tộc lại không có bóng dáng con Lang nào ra ngoài, vốn dĩ đang ngủ yên trong l*иg nhưng Cửu Vĩ Hồ đột nhiên mở mắt ra, nhìn Lang yêu ở một bên nhắm mắt, Cơ Miên Hoan lại lộ ra một nụ cười gian xảo.

Thần thức hùng hậu phân tán thành vô số tơ mỏng tránh thoát chú ấn vây khóa trong l*иg, rồi vươn ra ngưng tụ thành Khiên Hồn Ti lóe lên ánh sáng bạc hướng về phía Hô Na Sách bay đi.

‘Hồn ti dẫn mộng, chú phù ấn sinh.’

Hồn thuật mãnh liệt sẽ làm Hô Na Sách cảnh giác, Cơ Miên Hoan chỉ dùng bảy Khiên Hồn Ti được luyện hóa lâu nhất mạnh nhất, mỗi một cái đều rất chuẩn xác đánh vào chỗ mấu chốt nhất trong thần thức của Hô Na Sách.

Tinh thần lực của Cửu Vĩ Hồ xâm nhập vào người Hô Na Sách, y nhắm mắt lại, dùng thần thức lặng yên không một tiếng động đâm xuyên thức hải của Hô Na Sách.

Ấn chú vô tri vô giác hiện lên sau gáy Hô Na Sách, giữa chân mày hắn hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh đã bị Khiên Hồn Ti điều khiển trong thức hải.

Cơ Miên Hoan muốn có được trái tim Lang yêu này, muốn Hô Na Sách tín nhiệm mình.

Y quả thật có mưu đồ làm loạn.

Gần trăm năm nay Hô Na Sách chưa từng nằm mộng.

Từ khi Phụ vương phi thăng, bởi vì hắn muốn sớm ngày đột phá thực lực mà tích tụ khổ tâm trong lòng, cả ngày lẫn đêm vẫn đâm đầu tu luyện, thời gian ngủ cũng bị bỏ qua.

Thời niên thiếu hắn cũng không thích nói nhiều, càng không chủ động giao lưu với người cùng thế hệ, đa số người cùng thế hệ cũng vì thực lực và thân phận chênh lệch của hắn nên đối với hắn kính sợ tránh xa.

Yêu giới đều khen ngợi Lang tộc có được đứa con thiên chi kiêu tử, vẫn luôn vô cùng chăm chỉ ngày ngày bế quan tu luyện, chắc chắn sẽ làm chúng yêu chấn động.

Một lần bế quan trong động phủ sẽ là mấy chục năm, mỗi lần mở mắt ra nhìn những biến đổi xung quanh mình đều làm Hô Na Sách khó chịu, khi hắn xuất quan, đầu tiên sẽ đi báo cáo với Phụ vương về thành quả tu luyện của mình.

Lúc đó hắn vẫn còn là dáng vẻ thiếu niên, lại luôn làm ra bộ dáng thận trọng chững chạc, Phụ vương xoa đầu hắn cười nói: "Đã có ông ở đây, Sách nhi không cần phải cần cù vất vả như thế."

Thẳng đến ngày hôm đó, vẫn luôn áp chế thực lực nay đã đến cực hạn, Phụ vương thở dài, giao chìa khóa bí mật của cấm địa cho Hô Na Sách nói: “Từ nay về sau, con phải ở một mình rồi.”

Sau khi Mẫu hậu phi thăng, nếu không phải không thể bỏ mặc Viêm Địa và Hô Na Sách, lấy thực lực của Phụ vương sớm đã được chứng yêu đạo phi thăng thượng giới, giờ đây ông ấy không còn cách nào tiếp tục áp chế tu vi, nếu cứ ở lại hạ giới ngược lại sẽ bị Thiên Đạo làm cho phản phệ.

Phụ vương vừa đi, Hô Na Sách nhạy bén cảm nhận được dường như Viêm Địa đã xảy ra một chút biến hóa.

Mới đầu hắn vẫn chưa để ý, thẳng đến khi lần đầu tiên hắn bế quan mười năm, sau khi xuất quan phát hiện tu vi của Lang Thập Lục tiến bộ không lớn.

Mỗi Lang yêu khi chưa hóa hình sẽ được đặt tên theo thứ tự, tư chất Lang Thập Lục thông minh hơn người, đồng thời cũng không giống những con non khác luôn sợ Hô Na Sách, ngược lại thân mật có thừa, Hô Na Sách đối với nó cũng quan tâm nhiều hơn một chút.

Căn cốt của nó rất tốt, ngộ tính cũng cao, nếu lười biếng tu luyện thì cũng thôi, nhưng ngày ấy khi Hô Na Sách nhăn mày dò hỏi Lang Thập Lục, đối phương vô cùng tủi thân kêu ngao ngao một tiếng, ở bên chân hắn lăn qua lăn lại vô cùng ầm ĩ, hiển nhiên là đang phản bác Hô Na Sách nói nó bỏ bê tu luyện.

Hắn bế Lang Thập Lục đang lăn lộn khóc lóc lên, tuần tra toàn bộ Viêm Địa mới phát hiện linh mạch cốt yếu nhất của Lang tộc lại bắt đầu chậm chạp khô kiệt.

Các trưởng lão trong tộc chưa từng nói cho hắn biết, chỉ vì muốn hắn an tâm tu luyện sớm ngày đột phá kế thừa Vương vị.

Truyền thừa thần thức trong cấm địa chỉ có Yêu Vương đạt cảnh giới nhất định mới có thể bước vào, nếu dưới mức Yêu Vương muốn xông vào sẽ không chịu nổi uy áp của cấm địa làm cho thân thể và thần hồn đều bị nghiền nát.

Lang Vương các thế hệ có thể phi thăng đều ở cấm địa đột phá phi thăng, Phụ vương cũng như vậy.

Hắn lại không thể nhìn thấy Phụ vương lần cuối.

Mông lung nhìn thấy xung quanh mình một mảnh tối tăm, Hô Na Sách mơ màng buồn ngủ.

Hắn có chút mê mang muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng nề giống như sắt thép.

Đây là đâu.

Hắn muốn cưỡng ép bản thân giữ vững tinh thần, nhưng lại cảm giác được một tinh thần lực mềm mại xông tới từng đợt, thúc giục thần hồn hắn buồn ngủ, dường như muốn làm hắn mất đi sức lực hành động.

Một đôi tay từ chỗ tối duỗi ra.

Hô Na Sách cố gắng chống đỡ mí mắt nhìn qua khe hở, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay kia thon dài xinh đẹp, ngay cả lòng bàn tay cũng trắng nõn, bên trong còn lộ ra màu hồng nhạt.

Hành động của đôi tay kia và sự thanh tú trong vẻ bề ngoài của nó lại vô cùng tương phản.

Mười ngón tay chậm rãi mơn trớn từ l*иg ngực của Hô Na Sách đến tận eo bụng căng đầy, không nặng không nhẹ mà vuốt ve xoa nắn, làm Hô Na Sách nhịn không được ngửa cổ về phía sau, bên hông không ngừng nhẹ nhàng run rẩy.

Tuy rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố gắng phản kháng trong đầu, muốn mình phải cảnh giác lên, giãy dụa muốn tránh thoát đôi tay này, kết quả lại không làm nên chuyện gì.