Lang Cố Hồ Hoan

Chương 13

Cơ Miên Hoan lăn lộn hồi lâu.

Y thử dẫn động chú ấn, đáng tiếc hôm nay mất đi một giọt tinh huyết nên Hô Na Sách cũng không bị chú ấn ảnh hưởng bao nhiêu, thậm chí rất nhanh đã bắt đầu có chút cảnh giác, Cơ Miên Hoan vì không muốn bại lộ nên lập tức ngừng động tác, chỉ ngoan ngoãn nằm trên chiếc gối mềm mại xa hoa.

Hô Na Sách cũng rất ghét bỏ chiếc giường rườm rà gò bó tay chân này, nên đi đến một góc trong điện ngồi xuống nhập định, hắn nhắm mắt tu luyện, lập tức các bảo vật pháp khí và trận pháp trong điện đều bắt đầu khởi động, yêu lực dâng lên cuồn cuộn không một tiếng động cung cấp cho hắn tu luyện.

Bạch hồ nằm trên giường mở to đôi mắt, không cam lòng nhìn người dưới đất hừ nhẹ một tiếng, Cơ Miên Hoan nghiêng đầu ngắm nhìn dáng vẻ Hô Na Sách đang ngồi nghiêm chỉnh, đột nhiên trong đầu nảy sinh ý đồ xấu xa, nhỏ giọng cười vài lần, nhảy xuống khỏi giường bước từng bước nhỏ tới gần Hô Na Sách.

Nhiều năm qua, khi tu luyện Hô Na Sách vô cùng cảnh giác nên bên người thường xuyên có yêu lực hóa thành trận gió tạo nên một kết giới nhỏ liên tục xoay quanh hắn, tuy rằng Cơ Miên Hoan có thể sử dụng Hồn Ti vô cùng tinh tế mà vòng qua kết giới nhưng không có nghĩa là bản thân hắn cũng có thể.

Ngay khi bước vào kết giới kia, lập tức không khí an tĩnh xung quanh bỗng nhiên vặn vẹo lên, yêu lực bá đạo hung tàn trong nháy mắt giống như mạng nhện buộc chặt, muốn quấn lấy con mồi làm cho Cơ Miên Hoan hít thở không thông.

Cơ Miên Hoan thầm nghĩ không ổn, muốn rời khỏi nhưng đã không kịp, lập tức quyết tâm tiến vào bên trong kết giới muốn chạm vào Hô Na Sách.

Bỗng nhiên có một con Hồ ly chạm vào ngực mình, Hô Na Sách không thể không dừng tu luyện, hắn mở mắt ra nhíu mày, nhìn thấy tiểu bạch hồ đang nằm trong ngực mình phe phẩy cái đuôi làm nũng, không hề chớp mắt lập tức ném Cơ Miên Hoan ra ngoài.

“Ca ca tốt, ta đã biết ta muốn cái gì rồi.” Tiểu Hồ ly bị ném ra ngoài không thương tiếc, nhìn gương mặt lạnh như băng của Hô Na Sách, vô cùng đau lòng nói.

“Nói.” Bị làm gián đoạn tu luyện nên tâm trạng Hô Na Sách không được tốt lắm, nếu không phải hôm nay hắn nợ con Hồ ly này một giọt máu, nhất định hắn sẽ hung hăng giáo huấn Cơ Miên Hoan một trận.

Cơ Miên Hoan nhảy vào ngực Hô Na Sách, bộ lông Hồ ly mềm mại như nhung đang cọ cọ l*иg ngực hắn lấy lòng, vô cùng đáng thương nói: “Ca ca, trên giường quá lạnh, ngươi ôm ta đi.”

Cơ Miên Hoan ngẩng đầu lộ ra đôi mắt trơn ướt màu lam, khẩn cầu nói: “Hôm nay ta cực kỳ suy yếu, mất đi một giọt tinh huyết dường như làm cả người đều lạnh lẽo, ngươi ôm ta một cái đi.”

“…… Phiền phức.” Hô Na Sách xoa xoa ấn đường một chút, sau đó xách Cơ Miên Hoan ném lên trên giường.

Ngay cả khi thôi thúc giọt tinh huyết trong tim Hô Na Sách nhưng cũng không thể khiến Lang quân mặt lạnh này thay đổi suy nghĩ, Cơ Miên Hoan lẩm bẩm vài tiếng rồi vùi mình vào trong chăn, vô cùng tức giận không muốn liếc nhìn Hô Na Sách chút nào.

Y cứu Hô Na Sách nhưng giọt tinh huyết kia cũng không phải cho không.

Bí thuật chân chính của Hồ tộc, đó là nhỏ máu thành cổ, một giọt cổ này muốn dùng cho mục đích gì đều sẽ phụ thuộc vào ý muốn của chủ nhân.

Trong lòng Cơ Miên Hoan nảy sinh ác niệm, nếu Hô Na Sách trời sinh lãnh đạm, vậy y càng muốn gieo vào người Lang yêu cao ngạo này một loại cổ khiến Lang yêu phải thần phục nghe theo lời mình.

Ý niệm vừa động, giọt tinh huyết đang bám vào tim Hô Na Sách lập tức hóa thành hoa văn xinh đẹp quỷ dị, giống như cái tên đầy nham hiểm của nó, mê hoặc lòng người.

Si Tình cổ.

Chẳng qua hiện giờ Si Tình cổ cũng chỉ là một điểm nho nhỏ, phải đợi đến khi hoa văn của tình cổ mọc đầy quả tim mới có thể làm cho người trúng cổ rơi vào lưới tình.

Trong lòng y giờ đây có chút không cam lòng, đồng thời cũng vừa lòng vì mình đã đứng trước những phép tắc của đất trời mà tạo ra một lỗ hổng.

Khi y thề chỉ nói là không thương tổn đến thân thể và thần hồn của Hô Na Sách, nhưng chuyện tình cảm thì sao có thể gọi là thương tổn.

Cơ Miên Hoan âm thầm cười trộm, muốn chờ đến ngày Lang yêu kiêu ngạo này hoàn toàn trúng cổ, lúc đó sẽ nghe theo lời mình răm rắp, nhưng đột nhiên y bị một cái gì đó có lông nhung mềm mại kéo ra khỏi chăn.

Bất chợt phát hiện mình đang nằm trong một mảnh mềm mại ấm áp, Cơ Miên Hoan ngây ngốc, y ngẩng đầu lên vô tình chạm phải con ngươi màu vàng kim lạnh lẽo của Lang yêu.

Hô Na Sách hóa thành thân thể Lang yêu, đem Cơ Miên Hoan ôm vào trong ngực rồi dùng đuôi quấn quanh, cằm của Hô Na Sách vô tình cọ qua đỉnh đầu tiểu bạch hồ, dường như có chút không kiên nhẫn nói: “Ngủ đi, không được làm loạn nữa.”

Tốc độ sinh trưởng của Si Tình cổ quá chậm, cần phải có sự thúc giục của sắc dục chân chính mới có thể tăng tốc lớn lên.

Trong thời gian ngắn, Cơ Miên Hoan cũng không dám hành động liều lĩnh, chỉ dám thành thành thật thật chờ đợi vài ngày, cứ nằm nhoài trên giường trong cung điện mà nhìn Hô Na Sách lặp đi lặp lại những công việc thường nhật mỗi ngày.

Tuần tra Viêm Địa, xử lý sự vụ trong tộc, thời gian còn lại cũng là một mình tu luyện trong trận pháp, Yêu Hạch của hắn đã được tu bổ nên tạm thời ngăn chặn được sự tổn hại. Về cơ bản thiên phú của Hô Na Sách có thể nói là nghịch thiên, tuy rằng tốc độ tu luyện so với lúc trước đã chậm hơn rất nhiều nhưng cũng bỏ xa những kẻ được xem là thiên tài Yêu tộc.

Tuy rằng Cơ Miên Hoan nhìn thấy cũng phải đỏ mắt hâm mộ, nhưng y cũng đành ngoan ngoãn nằm trên giường, miễn cưỡng mở to cái miệng hẹp dài ngáp một cái, đối với chuyện tu luyện không thấy hứng thú, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ như chưa ngủ đủ.

Y cũng được xem là người có thiên tư trác tuyệt, nhưng trước nay không giống như Hô Na Sách siêng năng tu luyện hàng ngày, lúc trước ở Linh Kính có cữu cữu chăm sóc, y chỉ cần làm một tiểu hồ ly tác oai tác quái là được.

Chỉ là hiện giờ cữu cữu đi theo Thương Vũ Tiên Tôn vân du tam giới nhiều năm chưa về, ngay cả lúc Cơ Miên Hoan kế thừa ngôi vị Hồ Vương cũng chưa từng xuất hiện, nếu không phải hồn bài trong tộc vẫn chưa tắt, y còn cho rằng cữu cữu đã gặp phải tai họa bất trắc gì.

Vừa ra ngoài là đi nhiều năm như vậy, đến nỗi y cũng trèo lên ngôi vị này, từ một tên lãng tử trở thành người xông vào cấm địa, tiếp nhận truyền thừa Yêu Vương.

Cơ Miên Hoan không nói cho các trưởng lão biết y không đạt được truyền thừa nghìn năm, cũng không làm tròn lời hứa bảo vệ tốt Linh Khí.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hồ Hồ của hiện tại: Ta không tin đến lúc đó ngươi còn dám lạnh lùng với ta.

Hồ Hồ của tương lai: Ngươi nói đi, ca ca, ngươi nói ngươi thật sự yêu ta không phải vì tình cổ, mau nói ngươi thật sự yêu ta đi, hu hu hu...