Lang Cố Hồ Hoan

Chương 12

Đem tiểu hồ ly đặt lên giường trong cung điện, Hô Na Sách vuốt ve đầu ngón tay của mình, nhíu mày lại sau đó dời tầm mắt đến trán Cơ Miên Hoan rồi dùng thần thức kiểm tra tình trạng của y, cảm thấy không quá đáng ngại, sau đó vào nhà kho mang ra một cây Hỗn Nguyên Đằng ngàn năm.

Linh lực trong Hỗn Nguyên Đằng này vô cùng mạnh mẽ, Hô Na Sách thuận tay dùng hồn khí hóa thành lưỡi dao cắt đứt một đoạn rồi nhét vào miệng Cơ Miên Hoan.

Thanh Lộc Giác Đao này có bốn đầu, chín lưỡi và mười ba phong, từng chém qua yết hầu của vô số ma thú hung tàn ở Xích Diên Cốc, màu đỏ tươi của lưỡi dao thường xuyên nhuốm đầy máu tươi ấm áp.

Lộc Giác Đao uy mãnh khiến một phương chấn động là thế nhưng hiện giờ lại dùng để cắt một đoạn cây ngàn năm.

Linh lực trong Hỗn Nguyên Đằng rất nhanh đã được hấp thu hết, từ một đoạn cây trắng bóng giờ đây biến thành một màu xám xịt, sau khi lấy Hỗn Nguyên Đằng đã hết linh lực ra, Hô Na Sách lại đổi thêm vài đoạn Hỗn Nguyên Đằng khác cho Cơ Miên Hoan, vốn dĩ khí tức của Hồ ly đang suy yếu nhưng lúc này đã dần dần ổn định lại.

Yêu lực trong cơ thể Hô Na Sách vì có giọt tinh huyết này mà bình phục hơn rất nhiều, Hô Na Sách ngồi ở mép giường vận chuyển yêu lực một vòng, sau đó phát hiện Yêu Hạch của hắn được giọt tinh huyết này tưới nhuận rồi dần dần chữa trị.

Tuy hắn nhận được rất nhiều nhưng không thấy vui vẻ mà ngược lại trong lòng càng thêm áy náy.

Song tu cũng thôi đi, ngay cả giọt tinh huyết này cũng là hắn thiếu nợ Cơ Miên Hoan.

Tay trái hắn hóa thành móng vuốt, muốn duỗi cổ tay phải ra trả lại một giọt máu cho Cơ Miên Hoan, nhưng khi móng vuốt sắc bén chuẩn bị chạm vào huyết mạch của cổ tay thì đột nhiên bị một sợi ngân tuyến quấn lấy, nhất thời không thể động đậy.

Tiểu hồ ly nằm trên giường đang xõa ra mái tóc bạc trắng tựa như một mỹ nhân yêu diễm, y nhíu mày dường như giận mà cũng dường như vui, phát ra tiếng nói yếu ớt: “Ca ca, thật vất vả ta mới thay ngươi chữa trị, ngươi lại muốn ta uổng phí công sức hay sao?”

“Ngươi tỉnh rồi.” Ánh mắt Hô Na Sách sáng lên, hắn đặt ba đầu ngón tay lên cổ tay Cơ Miên Hoan xem mạch, nhận thấy yêu lực toàn thân của Cơ Miên Hoan đã dần dần khôi phục, lúc này mới từ từ thả lỏng lông mày một chút.

Hắn buông cổ tay Cơ Miên Hoan ra, nhưng bị đối phương nhanh chóng nắm ngược trở lại.

“Câu hỏi của ta, ca ca còn chưa trả lời.” Cơ Miên Hoan nheo đôi mắt, lòng bàn tay y vuốt ve cổ tay Hô Na Sách, khóe môi cong lên lộ ra ý cười: “Ca ca chưa từng cùng người khác làm qua chuyện như thế?”

“Ngươi nói cái gì?” Hô Na Sách khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cơ Miên Hoan dừng lại trên môi mình mới biết y đang nói chính là chuyện này, Hô Na Sách không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ nhíu mày nói: “Ngược lại ta cũng muốn hỏi ngươi.”

“Độ ta một giọt tinh huyết cũng không sao, nhưng vì cái gì ngươi lại cắn ta.”

“Còn về câu hỏi của ngươi.” Ánh mắt Hô Na Sách vô tư trong sáng, nửa phần tâm tư che giấu cũng không có, chỉ là không hiểu lắm về vấn đề Cơ Miên Hoan hỏi, trả lời rất tự nhiên: “Trừ ngươi ra, ai dám cả gan cắn ta.”

Cắn? Cơ Miên Hoan á khẩu không trả lời được, y chống cằm nhìn Hô Na Sách thật lâu, thấy sắc mặt của đối phương vẫn thản nhiên như thường, trong lòng cảm thấy không biết nên khóc hay cười.

Theo lý mà nói, vị này là thiên kiêu chi tử của Lang tộc đã trưởng thành từ lâu, mỗi năm cứ đến mùa đông Lang tộc sẽ có một tháng kỳ động dục.

Cho dù Hô Na Sách mắt cao hơn đầu, chướng mắt đám nữ yêu trong Viêm Địa, chẳng lẽ khi hắn đi lịch luyện ở khắp nơi trong tam giới suốt 300 năm cũng chưa nhìn trúng qua một ai sao.

Một Lang yêu có yêu lực mạnh mẽ san bằng tất cả đám ma thú tại Xích Diên Cốc, khiến tên tuổi của thiên chi kiêu tử như Hô Na Sách đã vang danh lại càng chấn động hơn, nhưng sau đó cũng chưa từng nghe tin tức gì về vị Lang chủ này, chỉ đơn giản nói là đi tam giới rèn luyện tâm tính, 300 năm sau mới trở về Yêu giới.

Khi đó đã là Yêu Tướng đỉnh phong, cách cảnh giới Yêu Vương chỉ còn một bước, không ngờ rằng 500 năm qua đi, vì tẩu hỏa nhập ma mà lui bước đến mức độ này.

Nhưng một vị thiên kiêu như thế, ngay cả hôn môi cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Chỉ sợ đến chuyện tình cảm là gì cũng càng dốt đặc cán mai.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Cơ Miên Hoan vô cùng tốt dựa lưng vào bả vai Hô Na Sách, y cúi đầu làm mái tóc bạc dài phủ xuống trên trán che khuất ý cười trong mắt, lại dường như đang nghiền ngẫm gì đó, nói: “Đây là bí pháp đặc thù, ca ca không biết đâu.”

Đầu ngón tay y sờ nhẹ lên sườn mặt Hô Na Sách, chợt thấy hô hấp của người nọ vô cùng căng thẳng, chỉ cười nhẹ rồi xích lại gần, khẽ giọng nói: “Từ miệng truyền đến ngũ tạng lục phủ, như thế mới có thể nhanh chóng chữa trị cho ca ca, ngươi xem.”

“Không phải bây giờ ngươi đã khá hơn nhiều rồi sao?”

“Không cần dùng tinh huyết độ ta.” Hô Na Sách nhíu mày nói: “Như vậy gây tổn thương quá nhiều.”

“Nhưng ta cam tâm tình nguyện.” Cơ Miên Hoan cúi đầu cười, y tùy ý ngước mắt nhìn một cái, trong đôi mắt kia dường như ẩn giấu thứ ánh sáng gì đó, bên môi hơi cong lên, ôn nhu nói: “Thấy ca ca không sao, ta đã yên tâm.”

“Là ta nợ ngươi.” Hô Na Sách cũng không phát hiện trong lời nói của Cơ Miên Hoan đang ẩn giấu nhiều ái muội, chỉ nghiêm túc nói: “Nếu ngươi muốn thứ gì, ta sẽ lấy ra đền cho ngươi.”

Thấy Hô Na Sách nửa phần tình ý cũng không hiểu, đối với việc này cứ ngu ngơ giống như đầu gỗ, cho dù một mình cố gắng diễn một màn thâm tình cho người mù xem, Cơ Miên Hoan cũng không thấy nhàm chán, ngược lại càng có hứng thú: “Sau này rồi nói, ta muốn ca ca thiếu nợ ta, nợ càng nhiều càng tốt.”

"Tốt nhất là ca ca trả không nổi, vậy cứ đem bản thân bồi thường cho ta.” Y cười vô cùng tinh quái, còn mang theo một chút giảo hoạt, ánh mắt lại nóng rực như ngọn lửa đốt đến trên người Hô Na Sách, khiến trong lòng Hô Na Sách đột nhiên cũng nóng lên một chút, nhưng rất nhanh đã bị giá lạnh bao trùm.

Nhiều năm qua hắn không thể cảm nhận được ấm áp, không chỉ bởi vì bị nhốt ở hàn đàm làm đông lạnh lục dục trấn áp tâm ma, mà còn vì trong đan điền đang có một khối Thiên Tinh Thạch.

Thiên Tinh Thạch này là mắt trận của trận pháp dùng để trấn áp năm giác quan và thất tình lục dục của hắn, nếu không có suy nghĩ du͙© vọиɠ thì cũng không dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma mất đi khống chế.

Nhưng đã rất lâu hắn chưa từng có cảm giác ấm áp ngắn ngủ như vậy, xúc cảm này đã chạm vào nơi sâu thẳm trong trái tim băng giá của hắn, chỉ là còn chưa cẩn thận nhấm nháp hương vị đó, ngay lập tức đã bị đè ép xuống.

Sự biến hóa nhỏ nhoi này khiến cho Cơ Miên Hoan chú ý, y bình tĩnh dẫn động chú ấn, sau đó ánh mắt lạnh như băng kia mới hòa hoãn đôi chút, nhưng nếu thả lỏng một ít sẽ lại đóng băng như cũ.

Trong lòng nghi ngờ khó hiểu, Cơ Miên Hoan thầm nghĩ tâm trạng của Hô Na Sách biến đổi quá nhiều, nhưng một lát sau lại thản nhiên ôm chặt Hô Na Sách, càng ôm càng mạnh mẽ, có chút không cam lòng.

Đêm khuya tĩnh lặng, Cơ Miên Hoan biến thành Hồ ly đong đưa cái đuôi, bộ dáng vô cùng đáng thương nói chiếc l*иg vàng kia quá cứng, còn động phủ này thì rất mát mẻ.

Thấy móng vuốt Cơ Miên Hoan cứ túm chặt chiếc giường lăng qua lăng lại không chịu xuống, Hô Na Sách đương nhiên hiểu rõ ý muốn của y, theo phản ứng muốn cười nhưng trước sau vẫn không gợi lên nổi một nụ cười hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ lãnh đạm gật đầu.