Khiếm Khuyết Hoàn Mỹ

Chương 11

Điều này làm cậu rất tự ti, những năm gần đây vẫn luôn độc thân tự tại, cũng không mong chờ có ai đó yêu thương mình.

Bất kỳ ai nhìn thấy khuôn mặt này cũng đều há hốc miệng, Nguyên Mộ Trần cũng tự giễu. Nhưng vận mệnh lại cho cậu gặp được Tiền Dương đang gấp gáp muốn kết hôn. Với Tiền Dương mà nói, Nguyên Mộ Trần chỉ là một người qua đường tự ti nhu nhược, nhưng Nguyên Mộ Trần lại để ý đến hắn từ rất lâu rồi.

Nguyên Mộ Trần và Tiền Dương học cùng một trường đại học, nhưng do khác lớp và khác chuyên ngành nên khi Nguyên Mộ Trần vừa nhập học thì Tiền Dương đã là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp rồi.

Nguyên Mộ Trần vốn tự ti từ nhỏ, đi trong trường học vẫn luôn cúi thấp đầu, đội mũ che kín nửa khuôn mặt, đi trên đường cũng luôn là bộ dáng lén lén lút lút. Có một lần cậu ăn ở một tiệm ăn ngoài trường ngây ngốc không chú ý nên bị người ta “mời” đến nhà vệ sinh công cộng.

“Cái thằng xấu như quỷ này, sao mày cứ nhìn chằm chằm tao hả?” Nguyên Mộ Trần bị một tên côn đồ túm cổ như xách gà con ấn vào tường: “Sao hả? Thích tao à?”

“Không có.” Giọng Nguyên Mộ Trần nhỏ xíu, bởi vì sợ hãi mà mở to mắt, dùng sức đẩy ra nhưng người đối diện lại không nhúc nhích chút nào.

Tên bên cạnh tháo mũ của Nguyên Mộ Trần ra, nhìn thấy khuôn mặt cậu không nhịn được cơn buồn nôn: “Anh à, anh bị thằng xấu như quỷ này coi trọng rồi, cười chết mất.”

Tên côn đồ ghét bỏ nhổ nước bọt: “Mẹ nó, thật là xúi quẩy, còn nhìn nữa bố móc mắt mày.”

“Anh, hay là cởϊ qυầи nó ra, xem bên dưới có xấu như vậy không.” Tên bên cạnh lại xấu xa nói. Khuôn mặt Nguyên Mộ Trần càng căng thẳng bối rối, gã ta lại càng thêm hưng phấn khó kiềm, muốn xem chuyện cười của Nguyên Mộ Trần.

“Đừng mà.” Nguyên Mộ Trần túm chặt quần, cơ thể vì căng thẳng mà run lên.

Đột nhiên gian bên cạnh có người mở cửa, chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy giọng, một giọng nói sắc bén truyền tới: “Thích mày à?”

Những người có mặt ở đây đều bị giọng nói này dọa sợ, lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tiền Dương cao 1m90 đi ra từ bên trong, khí tràng không giận tự uy khiến người khác run sợ.

Nhưng trong ánh mắt mang theo kính lọc của Nguyên Mộ Trần, Tiền Dương lên sàn như tự có ống kính dõi theo, thân hình cường tráng kia giống như thiên sứ hạ phàm làm Nguyên Mộ Trần nhìn đến ngây ngốc, trái tim đập bịch bịch không thể ngừng được.