Chúng ta quay lại được không, em sẽ không quậy nữa, em đã cắt tóc ngắn rồi, hiện giờ đã là dáng vẻ mà anh thích rồi.”
“Điều dưỡng viên của anh đâu?”
“Điều dưỡng viên ở đâu ra vậy? Vẫn luôn là em mà, em vẫn luôn ở đây.” Chung Cẩn biết Tiền Dương bị tai nạn, nhưng công việc bận rộn nên đến khi xử lý xong hết công việc rồi thì mới tạm xin nghỉ.
Sau đó lại không mua được vé máy bay, tới tới lui lui một hồi như vậy cũng qua mấy tháng, đến khi về được đến phòng bệnh thì trong phòng cũng chỉ có cậu và Tiền Dương đang hôn mê, lấy đâu ra điều dưỡng viên nào chứ?
Tiền Dương không chắc lắm, do dự nói: “Là em… vẫn luôn ở bên cạnh anh sao?”
“Anh đang nói ngốc nghếch gì vậy, không phải em thì là ai nữa.” Chung Cẩn rơi lệ, mỉm cười nhìn Tiền Dương.
Tiền Dương ngửi thấy mùi nước hoa trên người Chung Cẩn, là mùi đào mật nhàn nhạt ngọt ngào rất mê người, nhưng lại không ngửi thấy mùi hoa sứ quen thuộc kia nữa.
Rốt cuộc là hắn đã quên mất điều gì?
Nguyên Mộ Trần đứng ngoài phòng bệnh, trong đầu toàn là hình ảnh đôi tình nhân vui sướиɠ sau khi mất đi rồi tìm lại được.
Đây là điều Tiền Dương vẫn luôn muốn, nếu không bởi vì tai nạn thì bọn họ đã ký xong giấy ly hôn từ lâu rồi, Tiền Dương cũng đã được tự do rồi.
Anh ấy có thể theo đuổi người mà anh ấy thích, chứ không phải là ở bên cạnh mình sống qua ngày. Nguyên Mộ Trần tự biết vị trí của mình ở đâu, ngày nào cũng phải nhìn gương mặt xấu xí, tính tình tự ti như vậy của vợ mình, chắc chắn là anh ấy nhẫn nhịn rất lâu rồi.
Nguyên Mộ Trần mang hộp cơm còn nóng hầm hập về nhà, trên đường gặp rất nhiều ánh mắt kì lạ của người đi đường, thậm chí có người còn nhìn cậu như đang nhìn quái vật. Cậu không xa lạ gì với ánh mắt này cả, thậm chí còn quen rồi.
Trên sườn mặt vốn thanh tú của Nguyên Mộ Trần có hai vết sẹo dữ tợn khó coi ở cạnh mắt trái, nhìn kĩ là có thể thấy da non gồ lên chỗ vết sẹo. Nó không theo quy luật nào cả, làn da cũng vì vậy mà thay đổi, năm tháng trôi qua hiện ra màu tím nhạt và màu vàng nhạt.
Vết sẹo này không phải có từ lúc mới sinh ra, mà là hồi còn bé xíu bị nước sôi đổ vào vết thương, cũng may là nó không làm tổn thương đến mắt.
Chỉ là theo tuổi tác dần tăng thì vết sẹo xấu xí ấy cũng lớn dần, không phải Nguyên Mộ Trần chưa từng nghĩ đến việc phẫu thuật laze để loại bỏ vết sẹo, nhưng mà vị trí của nó thật sự rất gần mắt, tỉ lệ nguy hiểm cũng rất lớn.