Lạc Minh Thù điều khiển xe ngựa chạy như bay về phía trước, mục đích ban đầu chế tạo chiếc xe ngựa này là dùng để đi thưởng hoa ngắm cảnh bây giờ lại bị người ta biến thành pháp bảo để đua xe.
Hoán Hồn Linh quấn quanh tay nàng lại cảm ứng được nguyên thần của chủ nhân cọng tóc, phát ra tiếng kêu leng keng leng keng.
Cứ như vậy chạy được một đoạn, người trong xe ngựa liền luống cuống, thực mau triển khai trận pháp phòng hộ bên trong xe ngựa, hơn nữa đem l*иg sắt phủ kín vải đen bên ngoài ôm chặt lấy.
"Qủa nhiên là Công chúa Yêu vực Thủy Tình Tư, thấy chúng ta có ý đồ cắt đuôi nàng, nàng ta liền tức giận, chúng ta không thể bị nàng bắt được." Với thanh danh của Thủy Tình Tư, không có ai nguyện ý cùng nàng gây sự.
"Ở Phong Sa Độ ta chính là yêu tu sử dụng pháp bảo tốc độ nhanh nhất, nếu ta bị nàng bắt kịp, vậy không phải là bôi nhọ thanh danh của tộc Vũ Yến ta hay sao." Yêu tu đang điều khiển xe ngựa lập tức lên tinh thần chiến đấu, hắn bắt đầu cùng Lạc Minh Thù triển khai một màn đuổi bắt.
Hai giá xe ngựa cơ hồ chạy hết ngõ lớn ngõ nhỏ ở Phong Sa Độ, công năng có thể biến to nhỏ tùy thuộc đường đi của cỗ xe ngựa khiến cho bọn họ co thể chen qua những con phố chen chúc nhất, bánh xe của cỗ xe ngựa hồng phấn do Lạc Minh Thù điều khiển như là sắp tóe ra lửa, người gỗ ngồi phía trước gần như bị văng đi mất.
Bên này đang có một màn trình diễn tốc độ ngoạn mục thì ở bên kia hai con phố thủ hạ của Thủy Tình Tư đã hoàn toàn bị mất dấu chiếc xe ngựa hồng phấn, ngay cả khói xe cũng không chạm tới.
Nhưng thuộc hạ của nàng có thể bên người hầu hạ nhiều năm như vậy, có thể nói kĩ năng lừa gạt đã đạt cấp bậc đại sư, nếu không đuổi kịp vậy thì hắn dứt khoát liền không đuổi nữa, bắt đầu ở ngõ lớn ngõ nhỏ chạy lung tung, hơn nữa còn không ngừng hướng Thủy Tình Tư báo cáo: "Vương nữ, lập tức sẽ đuổi tới, chờ ta quẹo vào khúc cua này, ngài cứ yên tâm chờ đi vương nữ, kỹ thuật lái xe của ta tốt đến không có lời nào để bàn cãi.
"Vương nữ, hiện tại ta lái xe tốc độ rất nhanh, ngườii không cần nhìn ra bên ngoài, rất nguy hiểm." Đại sư lừa bịp còn không quên nhắc nhở Thủy Tình Tư không cần ngó ra ngoài coi, phòng ngừa nàng phát hiện chân tướng.
Thủy Tình Tư dương dương tự đắc, trong khi đó thủ hạ lái xe bắt đầu giảm tốc độ lại bắt đầu thong dong ngắm cảnh dọc đường.
Lạc Minh Thù cùng xe ngựa màu đen truy đuổi thu hút rất nhiều người và yêu vây xem, bọn họ sôi nổi đem hình ảnh ghi lại, tung lên Linh Võng.
Lúc này, ở trong một khách điếm ở Phong Sa Độ, Tạ Trường Minh như bình thường mở ra Linh Võng. Bắt đầu chú ý tình huống của hai nhà Nhân tộc và Yêu tộc, hình ảnh truy đuổi của xe ngựa hồng phần cùng xe ngựa màu đen thật mau được đẩy lên hot search ở Tứ Phương Thủy Kính.
Hắn muốn hiểu biết thêm về Nhân tộc bắt buộc phải tới nơi có nhiều người để xem, nói ngắn gọn chính là đi xem náo nhiệt.
Vì thế Tạ Trường Minh ra cửa, hắn tính toán muốn đi quan sát. Bên này xe ngựa màu đen còn đang vùng vẫy thoát khỏi sự truy đuổi của xe ngựa hồng phấn, yêu tu điều khiển xe ngựa màu đen ỷ vào sự hiểu biết thông thuộc về tuyến đường ở Phong Sa Độ nên giảo hoạt chạy tới những con hẻm nhỏ đem xe ngựa hồng phấn cắt đuôi, nhưng Lạc Minh Thù có kỹ thuật lái xe vô cùng thành thạo, nàng thậm chí còn có chút hưng phấn, sau khi bị cấm thi đấu ở Ngự Linh Tông, đã lâu lắm rồi nàng không gặp được đối thủ cường đại như vậy, chiếc xe phía trước chạy càng nhanh, nhiệt huyết của nàng càng sôi trào.
Xe ngựa hồng phấn vượt gió mà chạy, để lại một cái bóng phiêu dật lóa mắt, yêu tu tộc Vũ Yến bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hắn mang trong người thiên phú của chủng tộc, ở mặt tốc độ này chính là vương giả trong vương giả, hơn nữa chiếc xe ngựa của hắn ưu thế hơn nhiều so với chiếc xe ngựa hồng phấn kia—- cái chỉ dùng để lòe thiên hạ.
Bất luận là phần cứng hay phần mềm, hắn đều có lợi thế hơn đối phương không ít, cho dù là như vậy, hắn cũng không thể vùng thoát khỏi Lạc Minh Thù, mồ hội lạnh của hắn chảy dọc trán, hắn quay lại nhìn đồng bạn gắt gao ôm chặt l*иg sắt, nhíu mày.
Thứ này....không thể chọc phiền toái, mà tiểu công chúa Yêu vực chính là một cái phiền toái lớn. Nhưng chiếc xe ngựa hồng phấn phía sau ngày càng áp sát, Lạc Minh Thù ở trong xe nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Cùng ta so kỹ thuật lái xe? Thật là một ý nghĩ táo bạo."
Nàng giơ tay lau mồ hội trên trán, bởi vì hưng phấn nên hiện tại cảm xúc của nàng rất tốt, có cảm giác tràn trề vui sướиɠ, ăn khổ chính là Lục Dao Dao đang ở trong trận pháp phòng hộ, nàng bị lắc lư tới thất điên bát đảo, khi Lạc Minh Thù lái, ở bên trong xe như một cái l*иg quay máy giặt, Lục Dao Dao bị quay tới quay lui.
Lạc Minh Thù thấy xe ngựa màu đen không còn kháng cự nữa, nàng lấy tư thái của người thắng cuộc lái xe ngựa hồng phấn phóng về phía trước.
Lục Dao Dao ở trong xe thở phào một hơi, nàng đang chuẩn bị thu về trận pháp phòng hộ, nhưng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh.
Một xe ngựa màu lam từ bên hẻm nhỏ đột nhiên xông ra, thủ hạ trong xe ngựa còn đang lừa bịp: "Vương nữ, đã nhìn thấy khói xe—-"
Chiếc xe ngựa màu lam này vừa lúc ngừng ở trước mặt xe của Lạc Minh Thù, Lạc Minh Thù thấy thế trực tiếp dừng lại xe ngựa.
Bởi vì nàng dừng lại quá nhanh, đột ngột phanh lại, toàn bộ thân xe đã phải chịu một trận chấn động không nhỏ.
"Két—-" tiếng thắng xe vang lớn, khoảng cách hai xe ngựa đυ.ng vào nhau còn đúng 10cm, cũng may kỹ thuật Lạc Minh Thù tinh vi, không hổ danh là Xe Thần ở Ngự Linh Tông, sự cố này liền không phát sinh chuyện gì.
"Xe ngựa của taaaaaaaa!" Thủy Tình Tư thét chói ta.
Chiếc xe ngựa màu lam có thể đuổi theo Lạc Minh Thù nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì chiếc xe ngựa màu đen đem theo Lạc Minh Thù ngõ lớn ngõ nhỏ đều chạy một vòng, thế là đánh bậy đánh bạ liền đυ.ng phải xe ngựa của Thủy Tình Tư.