Xuyên Sách: Là Huynh Đệ Thì Hãy Tới Chém Ta

Chương 7.2

Sau khi quay đầu nhìn lại, thấy được chiếc xe ngựa màu hồng duy nhất ở Phong Sa Độ kia, trên vách khảm đá quý rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời.

"Chiếc xe ngựa này!" Người trên xe kinh hãi, "Là công chúa Yêu vực Thủy Tình Tư của chúng ta đi? Nàng hôm nay mang nó ra ngoài?"

—chỉ có một ít bộ phận người biết Lạc Minh Thù chiếm chiếc xe ngựa này làm của riêng một tháng, đa số yêu tu trong Phong Sa Độ này đều nghĩ rằng người ngồi bên trong xe ngựa hồng phấn này chính Thủy Tình Tư.

"Công chúa Yêu tộc của chúng ta...."

"Thủy Tình Tư...."

"Ở trong xe ngựa hồng phấn kia...."

Người bên trong tự lẩm bẩm, sau khi trầm mặc một lúc, xe ngựa màu đen phía trước tạm dừng một chút, rồi sau đó thân xe lay động, đột nhiên gia tốc, ở đường lớn trên phố tung lên một trận bụi đất, hướng phía trướng chạy nhanh như bay.

"Còn không mau nhanh lên, đυ.ng mặt tiểu công chúa sẽ không có kết cục tốt, mau mau mau chạy về phía trước, đem cắt đuôi nàng.

Xe ngựa phía trươc đột nhiên gia tốc làm Lạc Minh Thù trở tay không kịp, nàng vẫn đang uống ngụm trà trái cây, thanh âm Lục Dao Dao vang lên phía sau: "Lạc sư tỷ, không xong rồi, người phía trước dường như phát hiện bị chúng ta theo dõi."

Dùng chiếc xe ngựa bắt mắt như vậy không bị người ta phát hiện cũng khó.

"Bị phát hiện cũng tiếp tục đuổi, đáng giận, dám đem ta ném!" Lạc Minh Thù cũng là cái người không chịu thua, loại sự tình theo dõi người khác bị bại lộ này đối với nàng căn bản chả sao cả, nàng ngửa đầu, đem trà trái cây trong tay uống sạch sẽ, "Ta hôm nay không đuổi theo hắn là không có khả năng, lén lén lút lút là muốn làm chuyện xấu gì? chắc chắn là đang chột dạ!"

Lục Dao Dao ít khi cảm thấy Lạc Minh Thù nói có đạo lý, nghe sửng sốt không nhịn được gật gật đầu.

Bên này xe ngựa hồng phấn đột nhiên tăng tốc, Thủy Tình Tư bởi vì xe ngựa đột nhiên chuyển hướng mà ngã về phía sau đập vào vách xe ngựa.

"Người trong xe phát hiện ta? Còn dám chạy? Tiếp tục đuổi theo cho ta!" Thủy Tình Tư ra lệch cho người hầu đằng trước.

Vì thế, trên một tuyến đường ở Phong Sa Độ xuất hiện một phong cảnh kì dị, ba chiếc xe ngựa không cùng màu sắc mỗi cái nối đuôi nhau chạy như bay, tốc độ cực nhanh, thậm chí nháy mắt đã không thấy thân ảnh của ba chiếc xe ngựa.

Lạc Minh Thù phát hiện trận pháp chính mình gia tốc cũng không đuổi kịp xe ngựa màu đen phía trước, mắt thấy chiếc xe ngựa này sắp biến mất trong tầm nhìn, tiếng chuông cảm ứng của Hoán Hồn Linh cũng dần yếu ớt, tính hiếu chiến của nàng bắt đầu tăng cao.

"Bọn họ quả nhiên chột dạ, tốc độ này, khẳng định là có người tự điều khiển." Lạc Minh Thù căm giận nói, nàng đối với những loại pháp bảo phi hành này nghiên cứu rất sâu, tốc độ này không có khả năng là hệ thống tự điều khiển có thể làm được, "Qủa nhiên là có mờ ám!"

"Dám chạy nhanh hơn ta?" Lạc Minh Thù đứng lên, trực tiếp đi tới trận pháp khống chế xe ngựa, đôi tay ấn lên trên trận pháp, "Ta không cho phép có loại chuyện này xảy ra!"

Nàng cùng trận pháp của xe ngựa hồng phấn cảm ứng lẫn nhau, quanh thân nàng hiện lên ánh sáng màu tím nhạt, đem tóc mái nàng thổi bay một chút, lộ ra một khuôn mặt minh diễm. Hiện tại tìm được hay không tìm được Ngụy Thanh đã không quan trọng—--chuyện này chỉ là nhân tiện, Lạc Minh Thù đã bị chiếc xe ngựa phía trước khơi lên tính hiếu thắng.

"Cho rằng ta sẽ không thể tự mình điều khiển sao?" Thần niệm Lạc Minh Thù lấy tốc độ cực nhanh cảm ứng với xe ngựa, chỉ trong một thoáng, chiếc xe ngựa hồng phấn hơi hơi chấn động, tựa hồ ẩn nhẫn một lực lượng lớn tùy thời có thể kích phát.

Lạc Minh Thù bàn tay dưới trận pháp nhấc lên, dải lụa trên cổ tay nàng hơi bay bay, Hoán Hồn Linh cũng phát ra tiếng kêu nhỏ vụn. Xe ngựa hồng phấn tạm ngừng một chút, tại giây phút im lặng, Lục Dao Dao trừng lớn hai mắt, nàng không rõ ràng với tình huống hiện tại.

"Ký chủ, vì suy nghĩ cho an toàn sinh mệnh của ngài—--ta không nghĩ hiện tại liền mất đi ký chủ, bởi vì tìm cái ký chủ tiếp theo rất phiền toái," thanh âm hệ thống nhanh chóng vang lên trong đầu Lục Dao Dao, "Ta khuyên ngươi nên khởi động trận pháp phòng hộ trên xe ngựa, hơn nữa ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ."

Lục Dao Dao động tác cơ hồ là theo bản năng, mở ra tận pháp phòng hộ, nàng trong đầu hỏi hệ thống: "Vì sao?"

"Trước khi ngươi vào Ngự Linh Tông, Lạc Minh Thù đã từng dành quán quân cuộc thi pháp bảo phi hành mười kỳ liên tục, cho dù là bay trên trời, chạy trên đường, bơi trong nước, nàng đều đạt hạng nhất, trong đó cạnh tranh cùng nàng còn có những trưởng lão Độ Kiếp kỳ ở Ngự Linh Tông, cho nên ngươi phải biết một khi nàng tự tay điều khiển pháp bảo phi hành có nghĩa là gì—-"

"Vì sao chỉ có mười kỳ liên tục?"

"Bởi vì sau đó những tuyển thủ dự thi cảm thấy không có hy vọng thắng, vì phòng ngừa các tu sĩ khác mất đi ý chí phấn đấu, cho nên chưởng môn ra lệnh cưỡng chế nàng không được tham gia."

Hệ thống vừa nói xong, chiếc xe ngựa hồng phấn giống như một mũi tên vừa được bắn ra lao thẳng về phía trước, Lạc Minh Thù một tay bắt lấy trận pháp trước mặt phòng ngừa chính mình ngã xuống, Lục Dao Dao không có phòng bị trực tiếp té ngã đυ.ng phải trận pháp phòng hộ, toàn thân như bị tan thành từng mảnh.

"Lại chạy cho ta xem?" Lạc Minh Thù bình tĩnh như cũ, động tác nàng tinh chuẩn lưu loát, thao tác trân pháp, ở phía trước xuất hiện một con hẻm nhỏ hẹp, toàn bộ chiếc xe ngựa cơ hồ là nghiêng sang một bên để đi qua con đường này, "Ta hôm nay sẽ cho ngươi biết ai là người đua xe nhanh nhất Phong Sa Độ này!"