“Xuân Hoa, chúng ta là hàng xóm ở Trình Gia Trang, cô mua được sân viện lớn liền không muốn tôi sống tốt sao? Lúc trước khi Dịch Dân còn chưa tỉnh lại, mỗi ngày đuổi theo tôi, hận không thể ép tôi gả cho Đại Bảo nhà cô, hiện tại lại hy vọng chồng tôi không tìm được một công việc ổn định?” Trần Nguyệt Nha hỏi lại Trình Xuân Hoa.
Trình Xuân Hoa cười lạnh nói: “Sao có thể chứ, ai lại hy vọng hàng xóm nhà mình gặp khó khăn, nhưng Nguyệt Nha, lần trước mẹ tôi vẫn luôn nhắc mãi, muốn cô gả cho nhà Đại Bảo nhà tôi, nhưng cô đừng nói cho Dịch Dân biết, cứ xem như tôi chưa từng nhắc tới chuyện này, được không?”
Sở dĩ nữ nhân này cùng Hà Hướng Dương lần trước càn rỡ như vậy, còn không phải vì bọn họ chắc chắn Hạ Dịch Dân không tỉnh lại.
Hiện tại Hạ Dịch Dân đã tỉnh lại, bất kể anh có thể giải quyết công việc ở nhà máy thép hay không, Trình Xuân Hoa vẫn sợ một chút.
Sợ cô ta và Hà Hướng Dương lúc trước ép Trần Nguyệt Nha quá tàn nhẫn, Trần Nguyệt Nha sẽ nói những chuyện này cho Hạ Dịch Dân, chọc giận Hạ Dịch Dân, không duyên cớ lại nhiều thêm một kẻ thù.
Suy cho cùng Hạ Dịch Dân cùng Trương Hổ tuy đều đã xuất ngũ, nhưng Trương Hổ chỉ dám quậy phá lúc còn ở trong bộ đội, Hạ Dịch Dân chính là cựu chiến binh xuất sắc, từng giành được nhiều danh hiệu trong quân đội, mới đứng lên một thân cơ bắp cuồn cuộn, Trình Xuân Hoa đều hốt hoảng khi nhìn thấy.
Cô ta thật sự sợ Hạ Dịch Dân nhớ kỹ mối thù này, tương lai sẽ âm thầm trút giận lên người Trình Đại Bảo.
Người bình thường không thể đỡ nổi nắm đấm của Hạ Dịch Dân.
Mà hiện tại cách mạng đã kết thúc, trên đường vẫn hỗn loạn, thường xuyên có người vì hận thù cá nhân âm thầm đánh người.
“Sớm biết có ngày hôm nay, trước kia cô cần gì phải làm thế?” Trần Nguyệt Nha nhớ lại Hà Hướng Dương mỗi ngày ở ngõ nhỏ hét lên Hạ Dịch Dân hôi hám, cười lạnh một tiếng nói: “Còn có một vạn Nhân dân tệ của tôi, tôi đoán người trộm tiền lúc trước chắc chắn là không nghĩ tới Hạ Dịch Dân sẽ tỉnh lại nên mới đến trộm, như thế cũng tốt, anh ấy đã tỉnh, người trộm tiền chắc cũng đang khóc nhỉ?”
Nói đến đây, Trình Xuân Hoa tuy sắc mặt có chút thay đổi, nhưng cũng giơ tay lên: “Nguyệt Nha, nếu đúng là tôi cùng Trương Hổ trộm tiền của cô, sẽ có sấm sét đánh xuống, không tin chúng ta chờ xem.”
“Vậy chúng ta liền chờ xem!” Trần Nguyệt Nha nói.
Có Hạ Dịch Dân, cô liền không lo tìm không thấy số tiền kia.
Cô cũng rất tò mò, rốt cuộc người trộm tiền của cô là ai, hắn sẽ úp mặt vào đâu vào ngày bị bắt.
Trình Xuân Hoa nhìn theo bóng dáng mẹ con Trần Nguyệt Nha ra khỏi ngõ nhỏ, đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào mông Phúc Nữu: “Con nhóc xui xẻo, nhìn xem Trần Siêu Sinh người ta mà xem, Trần Nguyệt Nha ôm đi ra ngoài đều có người khen nó xinh đẹp, khen con bé lớn lên xinh đẹp, cho nên Trần Nguyệt Nha có quan hệ tốt, nhìn lại mày xem, xúi quẩy, lớn lên xấu xí, nhanh cút về nhà cho tao.”
Phúc Nữu vốn dĩ có gương mặt như mướp đắng, cứ như vậy bị một chân mẹ dẫm lên, hai tay cầm bánh gạo, khuôn mặt nhỏ nhăn lại đáng thương, liền đi về nhà.
Siêu Sinh cùng mẹ đi ra ngoài dạo một chuyến, sau đó lại quay lại ngõ nhỏ.
Mẹ đặt Siêu Sinh xuống, nấu một ít bột hồ cho hai người ăn, sau khi dỗ bé ngủ trưa xong, lại chạy nhanh ra ngoài dọn dẹp quầy hàng.
Nếu không kiếm được tiền, trong nhà thật sự sẽ không có cái gì ăn.
“Siêu Sinh, nhanh ngủ đi, bằng không chờ cha con trở về, con vẫn còn ngủ ngon, vậy sẽ rất mất mặt!” Giọng nói của mẹ đặc biệt dịu dàng dỗ Siêu Sinh ngủ.
Siêu Sinh giả vờ nhắm mắt lại, nhưng thật ra cô bé không thấy buồn ngủ, bé tự hỏi liệu cha bé có thể quay về nhà máy thép làm việc tiếp hay không, còn có thể làm công nhân của nhà máy hay không.
Hơn nữa, hôm nay trước khi ra ngoài ba còn từng nói qua, nhà hàng xóm hôm nay ăn đầu heo, ba cũng phải cho Siêu Sinh cùng Hạ Soái ăn thịt ba chỉ.
Ngửi thấy mùi thịt thơm nức từ nhà Trình Xuân Hoa bên cạnh, bụng Siêu Sinh kêu ọc ọc ọc.
Cha bé đã đi nửa ngày, theo lý mà nói hiện tại cũng nên trở lại.
Đáp án của Siêu Sinh rất nhanh được tiết lộ.