Tiểu Nhân Sâm Nàng Ba Tuổi Rưỡi

Chương 6: Không được?!

Hai vợ chồng Hạ Dịch Dân nửa đêm ngồi nói chuyện với nhau, từ chuyện mất một ngàn nhân dân tệ, lại nói đến việc bán nhà chữa bệnh cho anh, đủ mọi chuyện xảy ra.

“Em nghi ngờ tiền của em do Trương Hổ trộm, nếu không anh ta sao có thể mua lại tứ hợp viện đắt tiền như thế để ở?” Trần Nguyệt Nha nói.

Hạ Dịch Dân ngược lại không cảm thấy thế: “Trương Hổ cùng anh ở trong bộ đội, anh ta nhát gan, không có khả năng trộm tiền, chuyện tiền bị trộm có thể từ từ tra, anh còn hơn 6000 nhân dân tệ, em yên tâm, tốt xấu gì anh cũng từng làm trong quân đội, nhất định chúng ta có thể tìm lại tiền.”

Xem ra một vạn nhân dân tệ kia tạm thời còn không tìm về được, ở thành phố ngoại trừ không khí thì cái gì cũng cần đến tiền.

Ý của Trần Nguyệt Nha cho dù phải đi dọn nhà WC cũng đồng ý, một tháng cũng được trả cố định 50 nhân dân tệ, dù sao thì nay đã khác xưa, tuy nhà máy đôi khi phát thiếu tiền lương, nhưng tốt xấu gì một tháng cũng trợ cấp phiếu mua thịt, dầu ăn.

Thời đại này có rất nhiều thanh niên trí thức quyết định đến thành phố. Chỉ cần trước cửa nhà máy dán thông báo tuyển dụng, thì đám đông sẽ bu lại như ruồi.

Nhưng Hạ Dịch Dân lại không nghĩ như vậy.

Nghĩ thử xem, ban đầu anh chính là giám đốc của một nhà máy chi nhánh, nhưng bởi vì anh bị bệnh, đến lúc quay lại nhà máy thì phải dọn WC, anh sao có thể bằng lòng làm việc đó?

“Nếu không hỏi cha anh đi, mặc dù ông ấy cùng mẹ chúng ta đã ly hôn từ lâu, nhưng anh rốt cuộc vẫn là con ruột của ông ấy.” Trần Nguyệt Nha lại nói.

Cha của Hạ Dịch Dân, Hạ Hoảng cũng là lãnh đạo của nhà máy thép huyện Thanh Thủy, tuy nhiên từ năm 1950, một cuộc hôn nhân bị ép buộc đã hại người khác, cũng hại chính bản thân ông.

Ông và Lý Hồng Mai đều không phải được kết hôn tự do. Ông đã ly hôn với người vợ đầu tiên - Lý Hồng Mai và kết hôn với một người phụ nữ có hiểu biết và học thức ở một thành phố khác.

Hạ Dịch Dân còn có một người anh cả và một người em ba, tuy nhiên mấy anh em rất ít liên lạc với cha anh.

Nếu so sánh thì quan hệ của ba anh em còn tốt hơn.

“Ngủ đi, ngày mai anh sẽ đến nhà máy hỏi lãnh đạo xem công việc của anh phải làm thế nào.” Anh nhẹ nhàng an ủi vợ.

Là đàn ông, chẳng phải có trách nhiệm làm chuyện lớn hay sao?

Trần Nguyệt Nha thở dài, tựa đầu vào vòng tay của chồng.

Chồng cô đã ngủ được nửa năm bỗng tỉnh dậy, như thể một giấc mơ, nhưng giấc mơ này cũng đủ khiến cô hạnh phúc.

Siêu Sinh và Hạ Soái nằm chung trên một chiếc giường, tuy Siêu Sinh còn tỉnh, nhưng Hạ Soái đã đang nói mớ: “Đào hai mươi xu từ đống rác? Mình có hai mươi xu, mình hiện tại là người đàn ông giàu có nhất thành phố!”

“Kẹo, kẹo thỏ trắng, kẹo trái cây, mua hết cho Siêu Sinh!”

Đứa nhỏ này, ở trong mơ cậu cũng là một vị vua.

Cha mẹ ngủ được một lúc thì càng ngày càng gần nhau hơn, cũng càng thêm thân mật, hơn nữa hô hấp của mẹ càng lúc càng dồn dập.

Siêu Sinh dựng lỗ tai còn muốn nghe thêm, liền nghe thấy cha giống như đang khóc, quay lại lại thấy mẹ đang an ủi: “Nói không chừng lại chậm rãi là được, anh đừng quá lo lắng!”

“Anh thử lại một lần…” Giọng nói của cha phá lệ khản đặc.

Siêu Sinh vểnh tai lắng nghe, qua thật lâu, mới nghe thấy cha lại thở dài: “Vẫn là không được!”

Là bởi vì chuyện gì không được, cha bé có chỗ nào không được?

Siêu Sinh vươn bàn tay nhỏ ra, vuốt ve sợi râu nhỏ vừa mới mọc, nghiến chặt răng, quyết định chờ sau này sợi râu nhỏ lớn lên, sẽ tiếp tục cho cha ăn.

Bé muốn cho cha làm điều đó!

Ngày hôm sau sáng sớm tinh mơ, bên cạnh có giọng nói vui vẻ vang lên: “Ồ, hầm cái đầu lợn to này đi, hôm nay cho bọn nhỏ ăn thịt heo.”

Rõ ràng, gia đình Trương Hổ bên cạnh đang chuẩn bị nấu cái đầu lợn lớn nhà họ mới mua về cách đây không lâu.

Trần Nguyệt Nha quay đầu lại, liền thấy tiểu Siêu Sinh đang lặng lẽ, nhét trứng gà từ bánh mì của mình vào bánh của cha, tay nhỏ véo trứng gà xong còn phải tỉ mỉ liếʍ sạch sẽ bột phấn trên tay.

Hôm nay cô ấy chỉ rán một quả trứng gà.

Trần Nguyệt Nha không khỏi cảm thấy buồn trong lòng, nhà hàng xóm đang ăn thịt, nhưng cô ấy lại không thể lấy thêm một quả trứng gà cho bọn nhỏ.