Hạ Dịch Dân chậm rãi nhíu mày, Trương Hổ tuy là đang cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Trương Hổ thở dài, nói: “Dịch Dân, mẹ chồng già nhà tôi nói thô nhưng thật, sau khi anh nằm xuống, xưởng đã cấp cho Nguyệt Nha một khoản phí tái định cư, hồ sơ cũng chuyển đến khu người quá cố."
"Bây giờ chân tay anh phối hợp với nhau không tốt lắm, lãnh đạo cũng không nói gì, vì vậy tôi cũng chỉ có thể có cách cho anh làm hậu cần trước, anh biết đấy, nhà máy quốc doanh của chúng ta rất phức tạp, người đông, chỉ một mình tôi cũng không thể tìm cho anh vị trí nào tốt hơn được.”
Việc tái định cư của công nhân trong nhà máy quốc doanh đều thế cả, người thực vật hay qua đời cũng không khác nhau lắm, cấp một khoản phí tái định cư là xong.
Tổng phí tái định cư là 800 nhân dân tệ, Trần Nguyệt Nha đã tiêu hết vào việc khám bệnh cho Hạ Dịch Dân từ mười tháng trước.
Vì vậy dù bây giờ Hạ Dịch Dân đã tỉnh lại, nhưng xưởng đã phân loại hồ sơ của anh thành hồ sơ của người đã khuất rồi.
Anh chẳng những mất việc, mà cũng không có lương hưu, càng không có cái gọi là nghỉ phép không lương gì, trực tiếp bị gạch tên ra khỏi đơn vị.
Hà Hướng Dương vẫn đang dựa vào trên bờ tường, nhìn cửa không chớp mắt.
Chính là vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa. Nói sao đây, cho dù Hạ Dịch Dân có tỉnh lại thì cũng chỉ có thể đến xưởng thép dọn nhà vệ sinh, còn có thể làm gì nữa?
Nếu không phải hiểu rõ hàng xóm, Hà Hướng Dương có lẽ cũng không vui sướиɠ như vậy khi người ta gặp họa, nhưng ai bảo bà ta với Trương Phương là hàng xóm của nhau hết nửa đời người?
Lúc trước Trần Nguyệt Nha không chịu bàn chuyện hôn sự với Trình Đại Bảo, bà ta đã biết đời này của Trần Nguyệt Nha sẽ không bao giờ có điều gì tốt đẹp.
Nhưng nhìn xem, Hạ Dịch Dân, đường đường là xưởng trưởng bây giờ lại bị phái đi quét dọn nhà vệ sinh, sao Trần Nguyệt Nha lại xui xẻo như vậy chứ?
Không giống như nhà bà ta, cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp.
“Tay chân của tôi không phối hợp?” Hạ Dịch Dân hỏi Trương Hổ.
Trương Hổ không ngừng lau mồ hôi trên trán, cười tủm tỉm, trông như Phật Di Lặc vậy.
Trần Nguyệt Nha ngồi xổm trên mặt đất, đang cọ giày cho bọn nhỏ.
“Này Dịch Dân, tay chân không phối hợp thì dùng nạng đi làm. Tổ trưởng tổ dân phố Tần Tam Đa chúng ta sẽ làm nạng, hôm nào tôi bảo hắn…” Hà Hướng Dương đang nói được một nửa thì thấy Hạ Dịch Dân đột nhiên vớt lấy đôi giày sũng nước ra từ trong bồn rửa, quay đầu nhìn cái rổ bóng rổ không biết được đứa trẻ nào nhét xiên vào tường, nhảy lên, ném chiếc giày vào rổ một cách chính xác, khiến nó mắc kẹt trên rổ.
Nước ngâm giày hôi thối đổ khắp đầu Hà Hướng Dương rất chuẩn, rầm một tiếng, bà lão rơi từ trên thang xuống.
Hạ Dịch Dân lại hỏi Trương Hổ: “Anh vẫn thấy là chân tay tôi không phối hợp à?”
Trương Hổ lắc đầu, lúc này còn nói gì được nữa, đành phải mau về nhà giải cứu mẹ vợ nhà mình.
“Tôi không những chẳng cảm thấy tay chân không phối hợp, mà hơn nữa còn cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, rất rất tốt.” Hạ Dịch Dân duỗi duỗi tay, quay đầu lại cười nói.
Siêu Sinh với Hạ Soái nắm tay nhau đi vào trong sân, thấy người cha mãi đến hôm qua mới đứng lên được của mình, chạy ba bước nhảy lên đầu tường, lấy chiếc giày kẹt rổ xuống thả vào bồn nước.
Cha đẹp trai quá!