Người đến là Trương Hổ, cha của Phúc Nữu, bởi vì nhà chật nên ông ta phải đứng trong sân.
Trương Hổ vốn là người trong quân đội và là đồng đội của Hạ Dịch Dân, Trần Nguyệt Nha cũng là được Trương Hổ giới thiệu với Hạ Dịch Dân, mà người trong lòng của Trương Thịnh, anh trai Trương Hổ, cũng chính là dì ruột của vợ cũ Hạ Dịch Dân, cho nên mối quan hệ của hai người này trước nay vẫn vô cùng thân thiết.
Nửa năm trước, khi Trương Hổ vẫn còn là cấp dưới của Hạ Dịch Dân, ông ta rất gầy, gầy đến mức bụng hóp lại, qua nửa năm từ khi làm xưởng trưởng, ông ta bắt đầu béo lên.
Cả người phát phì trông giống một cục bột ủ men.
“Hiện tại anh đã đi lại được chưa? Có thể tiếp tục làm việc không? Dịch Dân, anh có thể tỉnh lại làm tôi mừng quá”. Trương Hổ vừa xoa tay vừa nói.
Hạ Dịch Dân vừa mới có thể đứng dậy, tất nhiên, hai đứa nhỏ vẫn còn ở nhà mẹ vợ, anh đã làm tiêu tốn hết tiền tiết kiệm trong nhà, vợ anh còn phải bán nhà để cứu anh.
Lúc này tất nhiên việc cấp bách là đi làm trở lại, lấy tiền lương, tích cóp tiền nuôi dưỡng gia đình.
Chính vì thế ngay từ đầu, thái độ của Hạ Dịch Dân rất hời hợt: “Tôi không phải công nhân bị thương nhưng bệnh tình khá nặng, có lẽ trong hồ sơ vẫn để tên tôi nhưng vị trí xưởng trưởng đã thay đổi người rồi phải không?”
Trương Hổ không ngừng xoa mồ hôi trên trán, không ngừng cười khổ: “Anh cứ nằm xuống đã, công việc không thể dừng, được lãnh đạo chiếu cố nên tôi mới được thăng chức, tiếp nhận công việc của anh. Chúng ta là anh em tốt, tôi cũng vẫn luôn cố gắng kiếm cho anh một vị trí tốt.”
Hạ Dịch Dân duỗi tay mình, bởi vì nằm trên giường quá lâu nên chân tay tê cứng, phải duỗi ra liên tục.
Mặc dù anh không hài lòng với dáng người của mình, nhưng Trương Hổ vừa lùn vừa béo nhìn thân hình cao hơn mét tám, cơ bắp đầy mình của anh lại thấy ghen tị, hận không thể vặt đầu anh xuống để thay đầu mình vào.
Xuất thân quân ngũ giống nhau, Hạ Dịch Dân nằm một năm nhưng vẫn là một người tài cán đầy mình, ông ta cũng chẳng ăn thứ gì tốt, sao lại béo lên nhanh như vậy?
“Vị trí gì?” Hạ Dịch Dân phe phẩy cánh tay hỏi.
“Hậu cần. Ở xưởng thép của chúng ta vị trí nào anh cũng từng làm rồi, chỉ còn mỗi hậu cần. Lãnh đạo chỉ giao cho anh việc hậu cần thôi, thế nào?” Trương Hổ xoa xoa tay, lại nói.
Hạ Dịch Dân đang duỗi tay, bỗng chốc ngây ngẩn cả người: “Hậu cần, tôi nhớ rõ phân xưởng của chúng ta làm gì có bộ phận hậu cần?”
“Sao lại không có, vốn là công việc quét dọn vệ sinh ở xưởng, bây giờ gọi là bộ phận hậu cần”. Lúc này, một người phụ nữ ở trên bờ tường nói xen vào.
Trương Hổ cùng Hạ Dịch Dân đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, đó không phải là Hà Hướng Dương hay sao.
Hôm qua, bà ta sợ đến mức chân run lẩy bẩy suốt cả đường về, hôm nay nghe Trương Hổ nói Hạ Dịch Dân về xưởng cùng lắm cũng chỉ được làm việc hậu cần, trong lòng dù phấn khởi nhưng cũng lo lắng, sợ Hạ Dịch Dân bình phục lại tốt sẽ thay thế vị trí xưởng trưởng của con rể bà ta.
Trương Hổ thấy mẹ vợ nói khó nghe, đứng dậy nói: “Mẹ, mẹ không có việc gì làm thì cứ nằm trên giường nghe đài. Bọn con đang nói chuyện làm ăn, mẹ đừng xen vào”.
Hà Hướng Dương ghé vào tường trong sân, nói nhỏ “Mẹ cũng là lo lắng cho hai vợ chồng Dịch Dân mà, Dịch Dân nằm lâu như vậy mới có thể đứng dậy được, chân với eo rời rạc, làm sao có thể làm việc hậu cần được? Cuộc sống của Nguyệt Nha sẽ ra sao đây.”