Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Hàn Tử Thần biến đổi mấy lần, lại ngoài ý muốn không oán hận Thẩm Dục, để Thẩm Dục đi ngang qua mình.
Khi tầm mắt dừng lại trên mặt Du Đường, mang theo vài phần thâm ý.
Du Đường giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu bước nhanh rời đi.
Hai người ngồi trên xe, Du Đường vẫn không hiểu vì sao Thẩm Dục lại nói rõ trước mặt Hàn Tử Thần.
Lúc trước anh còn suy đoán, Thẩm Dục giữ mình bên cạnh là để phản gián Hàn Tử Thần, nhưng hiện tại xem ra, đối phương hiển nhiên không phải có ý này.
Hai câu vừa rồi mắng anh là chó, anh nhịn, nhưng câu sau lại làm cho anh cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cái gì gọi là "Anh không cần anh ấy, tôi cần.”
Nghe mắc ói chết đi được.
Không biết còn tưởng rằng Thẩm Dục coi trọng mình.
“Cầm." Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm, Du Đường theo bản năng nhận lấy vật ném tới.
Phát hiện là một chai dầu thuốc và một hộp thuốc.
“Vết thương trên cổ, tự mình về lau." Thẩm Dục chống quải trượng, ánh mắt không nhìn anh, nói với anh, "Thuốc uống một ngày hai lần, mỗi lần một viên, trị cổ họng.”
“???”
Du Đường ngây người.
Thẩm Dục đây là bị quỷ hồn nào nhập thể rồi à?
Sao đột nhiên lại đối tốt với anh như vậy?
“Vừa nãy anh cũng thấy rồi." Thẩm Dục cười nhạo, “Trong lòng Hàn Tử Thần căn bản không có anh. Thay vì bán mạng cho hắn ta, không bằng trở thành người của tôi.”
Du Đường vẫn còn đang mơ hồ, vô thức hỏi một câu, “Trở thành người của cậu? Người theo phương diện nào?”
Sau khi hỏi ra mới ý thức được lời này có nghĩa khác.
Quả nhiên, Thẩm Dục sửng sốt một lát, biểu tình trở nên hơi cổ quái, “Không phải anh còn muốn bò lên giường của tôi chứ?"
“Chẳng lẽ anh cảm thấy lời tôi vừa nói với Hàn Tử Thần là vì anh?”
“Anh sẽ không cho rằng tôi thích anh đấy chứ?”
“Anh là cái cọng hành gì mà cảm thấy tôi sẽ thích anh?”
“Tự mình đa tình cũng phải có giới hạn thôi?”
“……”
Ban đầu, Du Đường vẫn chưa cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ Thẩm Dục hỏi liên tiếp năm câu chết chóc như vậy, còn nóng lòng phủi sạch biểu tình, tỏ vẻ "Không thể nào, không thể nào, anh sẽ không cho rằng tôi thích anh đấy chứ?", lại đột nhiên khiến anh cảm thấy có cái gì đó không ổn.
Nghĩ như vậy, anh ấp ủ cảm xúc, mặt mày rủ xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bình thuốc trong tay, “Thẩm gia hiểu lầm ý của tôi rồi.”
“Tôi còn chưa tự mình đa tình đến mức đó.”
“Chuyện hôm nay, cho dù cậu không ra mặt vì tôi, tôi cũng phải cảm ơn cậu, cậu đã giúp tôi không đến mức quá khó xử trước mặt người mình thích.”
“Hơn nữa, lần này cũng khiến tôi thấy rõ, cho dù cố gắng thế nào cũng không thắng nổi Vân Thanh. Nhưng Hàn gia có ơn với tôi, tôi có thể làm người của cậu, nhưng nếu cậu bảo tôi làm ra loại chuyện hãm hại Hàn gia, xin thứ lỗi cho tôi không làm được.”
Anh ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, lại cười cười với Thẩm Dục, “Rốt cuộc vẫn phải cảm ơn thuốc của Thẩm gia, đây vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm tôi như vậy."
Ánh mặt trời chiếu vào trong xe, phản chiếu đôi con ngươi hơi nông của Du Đường, khiến người đàn ông anh tuấn này càng thêm chân thành sạch sẽ.
Nhịp tim đập nhanh, Thẩm Dục nhíu mày, quay mặt đi.
Hắn đã sớm điều tra rõ về Du Đường, người đàn ông này ở Hàn gia kỳ thật rất không có cảm giác tồn tại, vẫn luôn đóng vai trò hạ nhân.
Không cha không mẹ, lại không có người quan tâm, thích Hàn Tử Thần cũng chỉ dám thầm mến, làm ra chuyện có dũng khí nhất chính là đến Thẩm gia làm nằm vùng.
Lại không biết bản thân thật ra chỉ là một quân cờ của Hàn Tử Thần.
Thành công hay thất bại đều không được người khác ghi nhớ.
Thật sự là...... Ngu ngốc.
“Tôi khuyên anh nên tự mình hiểu rõ." Thẩm Dục lạnh giọng nói, “Cho dù anh trở thành người của tôi, ở bên cạnh tôi, việc có thể làm cũng chỉ là bưng trà rót nước hầu hạ cuộc sống hàng ngày của tôi. Những chuyện khác, tôi sẽ không cho anh làm, mà anh cũng chẳng có năng lực để làm.”
“Tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?”
Du Đường cúi đầu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên ở góc độ Thẩm Dục không nhìn thấy, thầm nghĩ tiểu tử này chính là miệng dao nhỏ tim đậu hũ, “Ừ, tôi hiểu.”
“Coi như anh thức thời.”
Nói xong câu này, Thẩm Dục liền dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, không quản anh nữa.
Du Đường thì quay mặt về phía cửa sổ xe, nghẹn cười đến thiếu chút nữa tắt thở.
Hệ thống báo cáo tình huống trong ý thức của anh: [Ký chủ, ta cảm thấy kỹ năng diễn xuất vừa rồi của ngươi quá nice! Vừa khéo léo xóa sạch quan hệ với Hàn Tử Thần, lại bán thảm thiết lập của kẻ ngốc, trực tiếp làm tăng độ hảo cảm của Thẩm Dục với ngươi thêm 5 điểm! Hiện tại đã là 57.002 rồi!]
Du Đường: Trời! Trâu bò vậy cơ à!?
[Đúng nha đúng nha, ngươi không chú ý, ánh mắt của hắn vừa rồi nhìn ngươi đều thay đổi sao? Ta cảm thấy hắn có hơi thích ngươi thì phải!”
Du Đường: Đừng nói bậy, vẫn còn sớm.
Du Đường: Có điều, hắn kỳ thật còn rất đáng yêu, lại biết oán hận người, trong lòng còn có một tiểu công chúa, ngạo kiều không chịu được.”
Du Đường: Hoàn toàn phá vỡ ấn tượng ban đầu của ta về hắn.
Hệ thống đột nhiên hỏi: [Vậy nếu đến lúc đó hắn thật sự thích ngươi, ngươi sẽ chấp nhận hắn sao?]
Du Đường không chút do dự: Sẽ không.
Du Đường: Ta cảm thấy mình không thể thích bất cứ ai.
Du Đường: Chưa kể, ta làm nhiệm vụ là để sống lại, suy nghĩ những vấn đề này đều vô dụng.
Hệ thống nhớ tới Ngụy Mặc Sinh, nhỏ giọng than thở: [Ai, quả nhiên vẫn giống như vậy.]
Du Đường: Giống cái gì.
[Không có gì.]