Dục Thiếu Nữ: Bác Sĩ Đáng Sợ

Chương 7: Ngón tay chạm đến tấm màng mỏng manh (H)

Sắc mặt thiếu nữ đỏ bừng, lông mi run rẩy, cô nhìn khuôn mặt thô tục sau khi cải trang của Chu Văn Thụy, vào lúc đối phương muốn hôn cô, giọng cô khàn khàn: “Đừng… ưm…”

Cuối cùng miệng vẫn bị người kia mạnh mẽ lấp đầy, Chu Văn Thụy hôn vừa kịch liệt vừa mạnh mẽ, trên cánh môi cô vừa nghiền nát vừa gặm cắn, đầu lưỡi lại đi vào trong lần nữa, giống như hắn muốn hôn cô đến khi cô hít thở không thông.

Lý Tiểu Manh bị động thừa nhận nụ hôn này, mắt trở nên ướt đẫm, cô muốn phản kháng nhưng lại không phải đối thủ của đối phương, tất cả lý trí của cô giống như bị nướng chín, cơ thể cảm thấy không còn sức lực chỉ có thể mặc người đàn ông phía trước tùy ý dâʍ ɭσạи xâm phạm chính mình.

Ngón tay thô ráp của đối phương lại vuốt ve tiểu huyệt của cô, đầu ngón tay ấm áp tùy ý xoa nắn âm đế của cô, trêu đùa khiến cô chảy nước không ngừng, hắn dùng hai ngón tay tách môi tiểu huyệt cô ra, tiến công vào bên trong tiểu huyệt, trong lúc đó đuôi mắt của Lý Tiểu Manh lại ào ạt chảy xuống nước mắt.

Chu Văn Thụy khó khăn buông cánh môi của Lý Tiểu Manh ra, nhìn mặt cô càng trở nên tuyệt vọng hơn, hắn thấp giọng nói: “Cô gái nhỏ, em vẫn nên thành thật một chút làm chú sướиɠ đi, chậc chậc chậc… huyệt chảy nhiều nước như vậy là vì muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn có phải không?”

Lý Tiểu Manh muốn phản bác lại lời nói của người đàn ông, nhưng cô biết rõ tiểu huyệt của mình chảy bao nhiêu nước.

Hai ngón tay của Chu Văn Thụy cắm rút trong tiểu huyệt của cô, da^ʍ thịt của thiếu nữ không chịu khống chế mà kẹp mυ'ŧ lấy vật xâm lấn, còn chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, không đến một lát giữa đùi thiếu nữ đã phát ra tiếng nước lách tách, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ cũng bắn tung tóe ra ngoài.

Chu Văn Thụy sớm đã sờ đến màиɠ ŧяiиɧ của thiếu nữ, cả người hắn hưng phấn đến phát điên, càng nghĩ đến việc mình có thể lấy đi lần đầu tiên của Lý Tiểu Manh, hắn lại càng cảm thấy sung sướиɠ vì lựa chọn ngày hôm nay.

“Không có… ưm ưm… chú à, đừng… ưm… đừng xoa nhẹ mà… a ưm… tôi cầu xin chú tha cho tôi… ưm… chú, đừng vậy mà…” Vì phản ứng của cơ thể mà Lý Tiểu Manh cảm thấy thẹn, cô thở hổn hển, cố gắng khống chế hành vi phát da^ʍ của cơ thể mình, nhưng mà từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn theo động tác của người đàn ông bắn ra tung tóe.

Chu Văn Thụy nhìn chằm chằm cô, khóe miệng tà ác cong lên: “Đúng là một tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, chảy nhiều nước như vậy còn dám nói không muốn côn ŧᏂịŧ lớn?”

Mị thịt của người thiếu nữ trước mặt này chặt chẽ đến nỗi không thể tách mở, hơn nữa giờ phút này khuôn mặt của thiếu nữ nhìn trông rất quyến rũ, khiến hắn không nhịn được phải lặp đi lặp lại nhiều lần động tác của ngón tay để đùa giỡn tiểu huyệt xử nữ của cô.

“Ưm… không có… tôi không phải, không phải tiểu huyệt dâʍ đãиɠ… a ưm… cũng không có muốn ăn côn ŧᏂịŧ… cầu xin chú tha cho tôi… chú à…” Lý Tiểu Manh liều mạng muốn giãy giụa, nhưng tiểu huyệt bị ngón tay của Chu Văn Thụy moi móc, cô căn bản không có cách nào tập trung tinh thần, tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng đều không nhịn được mà phát ra.