Khóe miệng Chu Văn Thụy nở một nụ cười: “Tôi còn chưa chơi qua cái huyệt non như vậy đậu, con mẹ nó em thành thật một chút, đừng có chọc ông đây tức giận!” Hắn lại đứng lên lần nữa, dưới lúc Lý Tiểu Manh còn chưa kịp nói thêm nhiều lời kháng cự, hắn vội vàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
“Ưm…” Nước mắt của Lý Tiểu Manh lại lần nữa tràn mi, cô vừa bị vuốt huyệt vừa bị hôn, đầu lưỡi đối phương bá đạo xâm chiếm khoang miệng của cô, liếʍ mυ'ŧ cái lưỡi mềm mại của cô, khuấy loạn khoang miệng cô trở nên rối loạn lung tung, đánh tan tất cả những gì mà cô muốn nói.
Đối phương hôn quá mức điên loạn, Lý Tiểu Manh căn bản không thể phản kháng được, chờ đến lúc đầu lưỡi của Chu Văn Thụy bắt chước động tác thao làm mà cắm rút trong khoang miệng cô, cô chỉ có thể cảm thấy từng đợt buồn nôn.
Cô thật sự muốn nôn ra, người đàn ông này thật ghê tởm, nhưng dù cô không muốn chấp nhận thì cơ thể cô lại là một cơ thể nhạy cảm, bị người đàn ông này đùa giỡn thế mà tiểu huyệt lại chảy nhiều nước hơn, thậm chí vào lúc ngón tay của người đàn ông xoa thịt non ở cửa huyệt còn nhiệt tình mà mυ'ŧ lấy nó.
Giữa đùi là tiếng “phụt phụt” bị người đàn ông chơi huyệt, trong miệng lại bị người đàn ông tùy ý hôn môi phát ra tiếng “chép chép”.
Đợi cho đến khi Chu Văn Thụy hôn đủ rồi, đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng của cô, thì bên miệng cô đã để lại một vệt nước miếng.
Khóe miệng Chu Văn Thụy chứa ý cười, hắn sắc tình vươn đầu lưỡi liếʍ nước dãi bên miệng thiếu nữ, một đường liếʍ lên trên cằm của cô, lúc đó Lý Tiểu Manh ngay cả khóc cũng không có sức khóc, thanh âm nho nhỏ, tất cả đều là sự tuyệt vọng và không cam lòng.
Chu Văn Thụy còn đang tiếp tục liếʍ mυ'ŧ, rất nhanh đã hôn lên cổ thiếu nữ, thậm chí còn dạo quanh một vòng xương quai xanh của cô.
“Ư… đừng mà… tôi xin ông…” Lý Tiểu Manh vô lực xin tha, lúc bị đôi tay thô ráp của Chu Văn Thụy xoa vυ' cô cũng không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể tùy ý để người đàn ông dâʍ ɭσạи.
Không bị chơi huyệt, nhưng vυ' lại trở thành món đồ chơi của người đàn ông. Dường như cô thật sự không có cách nào thoát khỏi vận mệnh bị đùa giỡn.
Nhìn bộ dáng tuyệt vọng như vậy của thiếu nữ, tâm trạng Chu Văn Thụy rất tốt, cả người dục hỏa quay cuồng, môi lưỡi hắn khẽ liếʍ, liếʍ lên cặρ √υ' tròn, đầu lưỡi lại xoay vòng trên núʍ ѵú của thiếu nữ.
“...A… đừng mà, không được… đừng… ư ư… đừng như vậy… a…” Lý Tiểu Manh thật sự sắp điên rồi, trong lòng hối hận cực kỳ, sớm biết như thế cô đã gọi một người bạn cùng nhau đi ra, sớm biết như thế đã nói với chú Chu ngày khác rồi hẳn tặng quà cho mình.
Chú Chu ở đâu rồi? Liệu chú có biết được vận mệnh bây giờ của mình không?
Chỉ là cô làm sao biết được, người cô luôn tự cho là đối xử tốt với mình Chu Văn Thụy, chính là người đàn ông tùy ý dâʍ ɭσạи cô lúc này, hắn đang chuẩn bị dâʍ ɭσạи một phen với cô.
Chu Văn Thụy càng nghe được lời cự tuyệt của thiếu nữ càng trở nên cực kỳ hưng phấn, miệng hắn ngậm lấy núʍ ѵú đỏ tươi như viên anh đào vào trong miệng, liếʍ mυ'ŧ mạnh bạo.
“Ưm… đừng mà… a… xin ông dừng lại…” Lý Tiểu Manh thở hổn hển, tay nhỏ còn đang đấu tranh không ngừng, nhưng dù chỉ là một cái đầu của người đàn ông cô cũng đẩy không ra được.
Chu Văn Thụy dường như cực kỳ hưng phấn, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, giọng nói của hắn chứa ý cố tình sỉ nhục: “Núʍ ѵú đều đã cứng lên rồi còn dám nói đừng? Là tao hóa thì đừng có giả vờ rụt rè! Mẹ nó!”
Lý Tiểu Manh mở to mắt nhìn, cô nức nở một tiếng vội vàng nói: “Tôi không phải, tôi không phải tao hóa…” Cô đang muốn nói gì nữa thì lại bị Chu Văn Thụy cưỡng ép mà ngậm mυ'ŧ núʍ ѵú cô, liếʍ mυ'ŧ mạnh bạo.
“A… đừng mà…” Lý Tiểu Manh hét lớn một tiếng, cô bị Chu Văn Thụy bú √υ' bú đến sắc mặt ửng hồng, mái tóc đều có chút lộn xộn, ngực của cô rất nhạy cảm, sao có thể chịu được sự dâʍ ɭσạи như thế của người đàn ông, nhưng vυ' bên kia cũng kêu gào muốn được yêu thương.
Cô càng ý thức được phản ứng bản năng của mình, Lý Tiểu Manh càng phẫn nộ: “Đừng mà… ư… ông không thể đối xử với tôi như vậy, tôi muốn đi tố ông…”
Chu Văn Thụy nhìn chằm chằm cô, nhả ngực tròn trong miệng ra, nói một câu: “Tố tôi? Hừ, vậy cũng đợi tôi sướиɠ xong rồi lại nói.” Dứt lời, hắn liền giống như chờ không nổi mà ngậm lấy núʍ ѵú bên kia của thiếu nữ mυ'ŧ vào.
“A… đừng mà… ư…” Lý Tiểu Manh còn đáng phản kháng, nhưng giữa đùi đã chảy ào ạt chất lỏng, cánh môi tiểu huyệt đỏ tươi đều run lên nhè nhẹ, thịt đế đã sớm sưng trướng lên rồi.
“Đừng mà… ư ư… đừng mà, tha cho tôi…” Lý Tiểu Manh thở hổn hển, khóe miệng lại chảy ra một dòng nước dãi không kịp nuốt, cả người cô đắm chìm trong du͙© vọиɠ nhục nhã đến nỗi sắp hỏng mất.
Mình không phải tao hóa, mình rõ ràng không phải là tao hóa.