Cả người Lý Tiểu Manh đều vì sự xấu hổ mà giận dữ đến run rẩy, chỉ là cô còn chưa kịp bộc phát ra thì đã bị người đàn ông kéo người đứng dậy, một đường đẩy cô đến ven tường cách đó không xa.
Sau lưng cô là vách tường lạnh băng, trước người lại là thân hình nóng như lửa của Chu Văn Thụy, hắn hóa trang thành một người công nhân, giống như có thể tận tình giải phóng thú tính của mình, vừa công khai vừa nhiệt liệt, gắt gao đè ép thiếu nữ trước mặt.
“Ưm… không, ông cút ngay, cút ngay…” Lý Tiểu Manh sợ hãi kêu thành tiếng, đánh đấm lung tung, yết hầu của cô bị côn ŧᏂịŧ của người đàn ông làm quá mức, giọng nói phát ra nghe có chút nghẹn ngào.
Chu Văn Thụy nhìn chằm chằm cô, trong mắt ngoại trừ tìиɧ ɖu͙© cực nóng ra thì không có gì cả, hắn như thật sự biến thành một người công nhân đầu trống không không có chứa gì, giờ phút này chỉ nghĩ đến chuyện hung hăng xâm phạm người thiếu nữ trước mặt: “Đồ dâʍ đãиɠ, giả vờ rụt rè cái gì. tôi thấy vừa nãy tôi cho em ăn côn ŧᏂịŧ thì huyệt liền chảy nước đúng không?”
Đôi mắt Lý Tiểu Manh cứng đờ: “Tôi không có! Ông nói bậy gì đó! A… đừng mà…”
Theo tiếng gọi hoảng hốt của thiếu nữ, quần áo trên người cô đã bị hắn thô bạo kéo lên, da thịt tuyết trắng của cô nhất thời bại lộ ra bên ngoài, ngoại trừ nơi bị áo ngực che lấp, thì màu da trắng phiếu, tuyến eo gợi cảm, còn có bụng nhỏ phẳng lì toàn bộ hiện ra trong mắt người đàn ông.
“Không… a… đừng, đừng như vậy mà, tôi xin ông…” Lý Tiểu Manh gần như tuyệt vọng, người đàn ông này như là một ngọn núi lớn đè lên người chính mình, cô căn bản không thể thoát khỏi hắn được.
Cô thật sự rất hận! Tại sao mình lại yếu ớt như vậy?
Nhưng hiển nhiên Chu Văn Thụy sẽ không để ý đến lời cầu xin của thiếu nữ, trong vài giây đã thô bạo mà đem quần áo và áo ngực của cô cùng kéo xuống.
“A… đừng mà… ư ưm…” Thiếu nữ đưa tay muốn che lại, nhưng cặp ngực no đủ của cô vẫn bị bật ra ngoài, như một đôi thỏ con linh hoạt, cú nhảy lên này càng khiến cho Lý Tiểu Manh cảm thấy nhục nhã.
Vυ' của Lý Tiểu Manh vừa to vừa tròn, núʍ ѵú đỏ bừng bừng, khi gặp phải không khí lạnh lẽ lập tức dâʍ đãиɠ dựng đứng, nhìn trông cực kỳ nhạy cảm.
“Ư ư… đừng mà, đừng nhìn tôi… tha cho tôi được không? Xin ông…” Lý Tiểu Manh cực kỳ đáng thương mà cầu xin, trên tay cô vẫn vô lực mà đẩy hắn ra như cũ, người đàn ông trước mặt thật sự quá thô tục, mùi hương hôi thối trên người hắn cứ chui vào chóp mũi của Lý Tiểu Manh, dường như không có lúc nào không nhắc nhở cô rằng, giờ phút này người đang xâm phạm cô là một người đàn ông ghê tởm như thế nào.
Chu Văn Thụy cũng không thèm để tâm đến sự phản kháng của thiếu nữ, hắn nhanh chóng bắt đầu lột quần cô ra, lột sạch sẽ luôn cả cái qυầи ɭóŧ.
“A… đừng…” Lý Tiểu Manh thật sự hỏng mất, cô tuyệt vọng muốn khép lại hai chân, nhưng hai chân lại bị bàn tay của Chu Văn Thụy cưỡng ép tách ra, điều quá đáng hơn nữa là Chu Văn Thụy không biết từ nơi nào lấy ra một cái đèn pin nho nhỏ, trực tiếp chiếu ánh sáng vào giữa hai đùi của thiếu nữ.
Chỉ trong một thoáng, cảnh quang giữa đùi của thiếu nữ đều đập vào mắt Chu Văn Thụy một cách rõ ràng.
“A… tên biếи ŧɦái này, cút ngay đi! Đừng mà…” Lý Tiểu Manh khóc lóc cực kỳ thê thảm, cô nhìn thấy một người đàn ông đáng ghê tởm ngồi xuống dưới háng chính mình quan sát nơi riêng tư của mình, suy nghĩ muốn chết đều xuất hiện trong đầu của cô.
“A… đừng mà… ưm ưm… đừng mà… ông tha cho tôi đi… tôi cầu xin ông tha cho tôi đi…” Giọng nói của Lý Tiểu Manh đã muốn hỏng, động tác vẫn như cũ không thể chống cự lại được, cô cơ bản không biết huyệt da^ʍ của cô đối với Chu Văn Thụy có bao nhiêu quyến rũ, môi tiểu huyệt cùng với âm đế cũng đều trông rất non mềm, mấu chốt chính là cô thật sự đã ướt.
Giờ phút này trên đóa hoa của thiếu nữ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp.
Chu Văn Thụy nhìn thấy đóa hoa của thiếu nữ, cả người kích động đến nỗi tim đập nhanh hơn, hắn đợi nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể chiếm hữu cô, xâm phạm cô, làm nhục cô, biến cô trở thành vật sở hữu của riêng mình.
Màu sắc tiểu huyệt của thiếu nữ là màu hồng, bởi vì đầm đìa nước sốt mà tỏa ra mùi hương quyến rũ. Hắn dùng bàn tay thô ráp của mình sờ hai cánh môi tiểu huyệt của thiếu nữ, ra vẻ đáng khinh mà mở miệng nói: “Tiểu huyệt tốt, nhất định ăn rất ngon.”
“Ư ư… đừng… ư… đừng có sờ… xin ông, đừng có sờ…” Lý Tiểu Manh bị sỉ nhục cực điểm, cô vậy mà lại bị một tên công nhân ghê tởm như thế sờ huyệt, hơn nữa động tác của đối phương thật sự cực kỳ hạ lưu, giống như muốn dâʍ ɭσạи trên mỗi tấc da thịt của cô vậy.