Lông mao của Chu Văn Thụy vừa đậm lại vừa đen bóng, còn rất dài, đâm vào mặt khiến cô rất ngứa, cánh môi cô đã ngậm tới tận rễ của người đàn ông, từ phía trước mặt hương vị tỏa ra từ trên người người đàn ông càng nồng đậm hơn, mùi vị như vậy, cảm xúc khác thường như vậy, tất cả đều đang nhắc nhở cô, cô đang trải qua chuyện đáng khinh thường như thế nào.
“Con mẹ nó mυ'ŧ thật sướиɠ, không ngờ thật sự nuốt hết vào, đồ dâʍ đãиɠ này, em không phải là đám gái mại da^ʍ đó chứ?” Chu Văn Thụy gắt gao nhìn chằm chằm mỹ nhân dưới háng, ngoài miệng nói lời nhục mạ cô hết sức, hắn không thể nào tin nỗi Lý Tiểu Manh có thể thật sự nuốt nguyên cây côn ŧᏂịŧ kinh người của mình vào bên trong, yết hầu hút cắn khiến cho hắn cảm thấy sướиɠ muốn chết, hắn thở dốc một tiếng, nhịn không được nắm lấy mặt của Lý Tiểu Manh mạnh mẽ cắm rút.
“Ư… ưm…” Thiếu nữ còn đang khóc, khóc càng thảm hại hơn nữa.
Theo sự cắm rút thô bạo của Chu Văn Thụy, nước miếng không chứa được trong miệng của Lý Tiểu Manh đều từ khóe miệng nhỏ giọt xuống dưới, đuôi mắt cô ửng lên một màu đỏ tươi, nước mắt nhỏ giọt như bị đứt tuyến, lại không đổi được chút thương hại nào của người đàn ông, chỉ có sự xâm phạm càng thêm mãnh liệt của hắn mà thôi.
“Thật là sướиɠ, đồ dâʍ đãиɠ hút thật sướиɠ… ha… côn ŧᏂịŧ của ông đây ăn ngon chứ?” Chu Văn Thụy vừa thao cái miệng non mềm của thiếu nữ vừa hỏi một cách nhục mạ.
“Ưm…” Lý Tiểu Manh căn bản không thể trả lời bất kỳ lời nói nào, trong đầu cô mơ mơ hồ hồ, đầu lưỡi như cũ vẫn cố đẩy cây côn ŧᏂịŧ kia, lại không có cách nào tránh thoát được.
Mà Chu Văn Thụy càng cảm nhận được sự phản kháng của thiếu nữ, hắn càng thô bạo cắm rút ở yết hầu cô, bộ dáng thật sự muốn làm bẩn cô hoàn toàn.
Thật sỉ nhục, thật sự rất sỉ nhục!
Lý Tiểu Manh cảm thấy tôn nghiêm ngày xưa của chính mình đều bị người đàn ông này hung hăng dẫm đạp trên mặt đất, nhưng trừ chấp nhận ra thì cô không có lựa chọn thứ hai nào, cô giống như rơi vào một nơi sâu nhất, một vực sâu tội nghiệt nhất, không có cách nào thoát khỏi, thậm chí không có cách nào để quay về.
Chu Văn Thụy nhìn thấy sự sỉ nhục trong mắt thiếu nữ, nhìn thấy sự không cam lòng và phẫn hận trên mặt thiếu nữ, trong lòng hắn tràn đầy sự thích ý: “Đúng là đồ dâʍ đãиɠ, côn ŧᏂịŧ ông đây ăn ngon vậy à? Lại nuốt đến vui vẻ như vậy?”
“Ư… ư…” Vui vẻ chỗ nào, cô hoàn toàn bị ép buộc mà.
Nhưng Lý Tiểu Manh không thể nào thốt ra bất cứ lời nói nào, cô chỉ có thể nức nở lung tung, nước mắt cũng rơi vãi lung tung, cô cảm nhận được gân xanh trên côn ŧᏂịŧ của Chu Văn Thụy giật giật, không biết hắn bị cái gì, nhưng theo bản năng cô cảm thấy chính mình có lẽ sắp được giải thoát rồi, dưới sự cắm rút nhanh chóng trong yết hầu của người đàn ông, cô cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn xuống, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả chuyện này.
Chu Văn Thụy thô bạo thao môi người tình trong mộng của mình, cả người hưng phấn đến phát điên, nhưng cuối cùng cũng đến cực hạn, hắn hung hăng cắm rút hướng khoang miệng của Lý Tiểu Manh mười mấy cái, sau đó đâm côn ŧᏂịŧ đến chỗ sâu nhất trong khoang miệng của Lý Tiểu Manh, hướng đến yết hầu của cô phụt phụt mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙: “Mẹ nó, bắn, bắn tất cả cho em đây đồ dâʍ đãиɠ, ha… sướиɠ quá…”
“Ư ưm…” Lý Tiểu Manh bị Chu Văn Thụy đột nhiên đâm sâu khiến cho cô mở to hai mắt, cô cảm giác được côn ŧᏂịŧ co giật co giật để bắn tinh của Chu Văn Thụy, những tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cực nóng như trực tiếp bắn vào trong dạ dày của cô, bắn đến cả người cô run rẩy vài lần, nước mắt chảy ra càng nhiều, trong lòng cô càng quay cuồng thật nhiều cảm giác nhục nhã.
Chu Văn Thụy bắn mười mấy lần tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt mới rút côn ŧᏂịŧ ra, từ mã mắt chất nhầy chảy ra để Lý Tiểu Manh nếm thử hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn của người đàn ông kia, đến lúc cô sắp nhổ ra, người đàn ông lại đem côn ŧᏂịŧ của hắn lung tung mà cắm đảo trên môi mềm của thiếu nữ, lại đem những tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dư lại bôi lên trên cánh môi của thiếu nữ.
“Ư… đừng, đừng mà…” Lý Tiểu Manh muốn quay đầu đi nhưng lại bị hắn mạnh mẽ khống chế đầu lại, không có cách nào đành phải nhận lấy càng nhiều sự sỉ nhục hơn của người đàn ông.
Thật hận, thật hận hắn!