Sư Phụ, Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 19: Ma Yểm

Tạ Trường Quân vừa ra khỏi cửa liền đi về phía sau núi, hướng đến vừa vặn là nguồn suối Xuân Khê mà Chu Hàm từng nói tới với nàng.

Xem ra sau khi hắn trở về cũng không nhàn rỗi, âm thầm tra xét ra không ít chuyện. Thẩm Nguyệt đi theo phía sau, nàng nghi hoặc, chẳng lẽ theo hắn đi tra án chính là khóa học quan trọng trong miệng hắn?

Địa hình Thiên kỳ lạ, sau núi là một mảnh rừng đá hình dạng quỷ quyệt, suối Xuân Khê thông qua một con sông ngầm chảy về phía Thiên môn, bởi vậy suối nước nóng mới có thể giữ được độ ấm của mình.

Dọc theo đường đi không thấy dòng nước mà chỉ nghe tiếng nước.

Hai người theo tiếng nước mà đi nhưng đường rừng đá quá khó đi, loanh quanh lòng vòng, giống như mê cung nhìn không tới đoạn cuối.

Thẩm Nguyệt nghi hoặc: “Rừng đá này không giống như hình thành tự nhiên, ngược lại lại giống như một trận pháp nào đó.”

Tạ Trường Quân: “Đây là kết giới mê trận mà Thiên môn tự mình thiết lập để bảo hộ mình khi Bắc Đình xảy ra chuyện, vốn mỗi một tảng đá đều có phù tự trận pháp, khi ngoại giới có dị, phù tự sẽ tự động tổ hợp, khởi động từng trận sương mù đem quân địch vây ở trong đó, chẳng qua bởi vì thời gian trôi qua đã lâu, phù tự bong ra từng mảng, hiện tại chỉ là một mê cung đá đơn giản, tuy rằng có chút lòng vòng nhưng đi nhiều hai bước cũng sẽ nhanh chóng ra được bên ngoài.”

Thẩm Nguyệt có chút kỳ quái, không biết có phải trùng hợp hay không, những chuyện phát sinh gần đây đều liên quan đến biến cố Bắc Đình năm đó.

Dù sao thì Thiên cung cũng vẫn là Thiên cung, nắm giữ quyền lên tiếng trong tam giới, những ghi chép về việc phản loạn trong lịch sử thần giới đã ít, thứ truyền tới hạ giới lại càng ít, Thẩm Nguyệt chưa từng đọc dã sử nên cũng không không quá hiểu biết về giai đoạn này.

Tạ Trường Quân thì khác, đoạn lịch sử này giống như xảy ra trên người hắn vậy, tựa như bất kỳ chi tiết gì về thượng giới hắn cũng có thể hạ bút thành văn.

Hắn từng nói qua hắn là trọng phạm tam giới đuổi bắt, chẳng lẽ là đọa tiên ngã xuống nhân gian?

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt nhìn về giữa mày hắn.

Giữa mày đọa tiên đều có hỏa hệ đánh dấu, cho dù dùng linh lực cũng không thể che giấu được, hỏa hệ này dưới ánh mặt trời sẽ phát ra hồng quang quỷ dị, là dấu hiệu phân biệt thân phận rõ ràng nhất.

Nhưng giữa mày Tạ Trường Quân nhẵn nhụi, tựa như trăng trong mây, như tuyết trong rừng, đừng nói biểu tượng hỏa hệ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có.

Thẩm Nguyệt đành phải đem giả thiết này bài trừ.

Rừng đá này đã hình thành qua ngàn năm, càng đi đá càng cao, đi sâu vào trong chỉ còn lại những tia nắng mặt trời mỏng manh len lỏi lọt vào.

Tuy rằng Tạ Trường Quân nói lối ra khó tìm nhưng trong lòng hắn như có la bàn, đứng trước mỗi lối rẽ đều có lựa chọn phương hướng chắc chắn, hơn nữa Thẩm Nguyệt còn có loại cảm giác mãnh liệt rằng mỗi hướng mà hắn chọn chắc chắn không hề sai.

Nước chảy rào rào, càng về, tiếng nước càng lúc càng lớn, lúc này rừng đá cao ngất gần như che lấp toàn bộ ánh mặt trời.

Thẩm Nguyệt vốn vô cùng mẫn cảm với bóng tối, tuy rằng nơi này vẫn có không khí lưu thông, hơn nữa cũng tính là rộng rãi, hoàn toàn khác với phòng kín nhưng càng đi sâu vào trong nàng càng cảm thấy một loại cảm giác vô vọng cùng khó chịu tràn tới.

Nàng chịu đựng cảm giác khó chịu, nắm chặt bội kiếm bên hông.

Tạ Trường Quân chú ý tới dị thường của nàng, hỏi: “Sợ hãi?”

Thẩm Nguyệt mím môi không trả lời, chỉ cúi đầu đi theo sau hắn tiếp tục tiến về phía trước.

Tình trạng của nàng không vơi bớt, loại cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mãnh liệt, bóng đêm giống như một tấm lưới kín không kẽ hở áp nàng không thể thở nổi. Rốt cuộc, nàng không kiên trì nổi nữa.

Tạ Trường Quân quay đầu lại, hắn gần như theo bản năng thuận tay ôm lấy thân ảnh mềm mại nho nhỏ, lập tức bắt mạch cho nàng, may mà cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là miệng vết thương nứt toạc dẫn tới linh khí tràn ra ngoài, hơn nữa tinh thần lo lắng nên dẫn tới ngất tạm thời.

Hắn nhìn thiếu nữ trong lòng ngực, tuổi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu tùy tiện ôm nàng cũng khó tránh khỏi có chút không hợp quy củ, hắn liền cởϊ áσ ngoài xuống khoác ở phía sau nàng, lại đem nàng bế lên tiếp tục đi về phía trước.

Giờ phút này hai người đã cách cửa động Xuân Khê không xa.

Tạ Trường Quân đắp một ụ đất nhỏ bên ngoài sơn động, dâng lên một đoàn linh hỏa đem hơi nước ẩm ướt nướng bốc hơi hết, sau mới đưa Thẩm Nguyệt nằm xuống.

Tiểu cô nương hai mắt khép hờ, sắc môi tái nhợt, cho dù đang hôn mê thân thức cũng không được nghỉ ngơi, trán không ngừng chảy ra mồ hơi tinh mịn, tựa như đang cùng một lực lượng gì đó liều chất vật lộn.

Tạ Trường Quân đang chuẩn bị cắt tay mình lấy máu cho nàng, không nghĩ đến khi chuẩn bị ra tay, tay lại đột nhiên bị Thẩm Nguyệt nắm lấy.

Bên tai truyền đến tiếng nói nỉ non như cầu xin: “Sư phụ, không cần. . . . . .”

Bởi vì hôn mê, lực đạo của nàng thực nhẹ, Tạ Trường Quân ngẩn ra một chút, rốt cuộc vẫn không tránh ra mà tùy ý tiểu cô nương nắm.

Hắn hơi nhíu mày, hậu tri hậu giác phản ứng lại, “Sư phụ” trong miệng nàng có lẽ cũng không phải hắn.

Hắn vận dụng linh lực, dùng thần thức gọi một tiếng “Thẩm Nguyệt”, nhưng nàng không nhanh chóng tỉnh táo lại giống lần trước chìm vào sách, vẫn không có bất luận ý thức gì như cũ, nhưng ít nhiều cũng có phản ứng, lông mi xinh đẹp hơi hơi run rẩy nhưng vẫn không mở mắt ra.

Vốn tưởng rằng nàng chỉ là do linh lực tiết ra ngoài nên dẫn đến hôn mê nhưng giờ phút này ngay cả hắn dùng thần thức cũng không thể đánh thức nàng.

Tạ Trường Quân phỏng đoán, chẳng lẽ nàng tiến vào Ma Yểm?

Ma Yểm vô hình vô sắc, trải rộng Lục giới, chuyên chọn người yếu ớt tiến vào, quấy nhiễu tâm trí, dẫn người ta vào ác mộng, người có ý chí kiên định có thể tự mình tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại chẳng qua cũng chỉ là một cơn giấc mộng dài bình thường mà thôi, tu dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.

Mà người có ý chí yếu ớt hoặc là những người có tình cảm dồi dào và chân thành lại vô cùng có khả năng chết tại cảnh trong mơ, trở thành linh lực cho Ma Yểm tiến tu.

Nghe thì có vẻ dọa người nhưng so với các tà vật còn lại, sức mạnh của Ma Yểm tương đối nhỏ bé, mỗi năm những án mạng phát sinh vì Ma Yểm cũng có nhưng không nhiều, huống hồ nhân gian cũng cần có âm dương điều hòa, sinh tử luân hồi, chút sức mạnh này thượng giới căn bản không bỏ vào mắt.

Tạ Trường Quân không nghĩ tới tâm ma của Thẩm Nguyệt đã lớn đến mức ngay cả Ma Yểm cũng không thể chống cự. Bình thường hắn cũng ít khi gặp Ma Yểm, giờ phút này chỉ có thể tự mình tiến vào đem nàng gọi ra.

Nhưng cũng chỉ có thể như thế.

Tạ Trường Quân thở dài, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không bao lâu hắn cũng tiến vào cảnh trong mơ.

Khác với Thẩm Nguyệt, hắn mang theo nhiệm vụ mà tới, bởi vì tác dụng của thần thức, tuy rằng hắn ở trong mơ nhưng vẫn thanh tỉnh như cũ, tuy hắn vào giấc mơ nhưng lại ở trong giấc mơ của mình, vậy là giấc mơ của hai người sẽ không trùng lặp, hắn chỉ cần tìm được giấc mơ của nàng, đem nàng gọi ra là được.

Hắn đã từng truyền chân khí cho nàng, ở một khía cạnh nào đó giữa hai người có một loại phù hợp, bởi vậy, hắn không cần phí bao nhiêu thời gian liền tìm tới giấc mơ của nàng.

Lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh mờ mịt.

Gió tuyết trên tiên đài tàn sát bừa bãi đem trường bào hắn thổi bay phần phật, bởi vì không phải cảnh trong mơ của hắn nên hắn không cảm thụ được giá lạnh chung quanh.

Trên đài hình như đang tiến hành thẩm phán.

Trên tiên đài có khắc đầy phù chú cùng hoa văn, nhìn qua giống như một khối bạch ngọc trog suốt nhưng các khe hở hoa văn lại đỏ như máu, không biết trăm ngàn năm qua đã có bao nhiêu đệ tử phạm sai lầm bị hành hình, xử quyết tại nơi này.

Một thanh âm quạnh cao vυ't quẽ truyền đến: “Thẩm Nguyệt, ngươi mê hoặc tiểu sư muội Túc Tuyết đi bí cảnh, dụ dỗ nàng vì ngươi lấy bảo vật bí cảnh, sau khi tâm cơ thực hiện được lại làm hại Túc Tuyết mất đi linh đan, linh khí tiết ra ngoài suýt nữa chết, tàn hại đồng môn như thế, ngươi có biết tội hay không?”

Một trận gió thổi tới, trên đài cao, y phục nhiễm máu của thiếu nữ ở trong gió nhẹ lay động, toàn thân nàng bị xích sắt trói buộc, cho dù là quỳ cũng thẳng lưng, tựa như hoa Lăng Tiêu nhiễm máu, cao ngạo lại diễm lệ.

Đôi mắt nàng hắc bạch phân minh, cho dù khuôn mặt tái nhợt, cặp mắt kia lại như phát ra ánh sáng, không thể dập tắt.

Nàng trả lời: “Con mang sư muội đi bí cảnh không sai, cùng sư muội tìm kiếm bảo vật cũng không sai, nhưng con chưa bao giờ mê hoặc, càng không dụ dỗ, linh đan tiểu sư muội mất đi lại càng không có quan hệ gì đến con.”

Người trên đài thẩm phán cực kỳ khinh thường câu trả lời của nàng, tiếp tục chất vấn nói: “Nghịch đồ lớn mật, ngươi vô tội, vậy vì sao khi Túc Tuyết đặt mình trong nguy hiểm, ngươi lại toàn thân mà lui, lông tóc không hao tổn?”

Nghe thế, Thẩm Nguyệt lại không hề giải thích.

Nàng cúi đầu nhấp môi, tựa hồ như đang cố nén cảm xúc của mình.

Người trên đài tiếp tục nói: “Ngươi khi sư diệt tổ, tàn hại đồng môn, hiện tại phán ngươi đào ra linh đan, độ cho sư muội, trục xuất sư môn, ngươi phục hay không phục?”

Nghe tuyên án như thế, Thẩm Nguyệt bỗng ngẩng đầu lên một chút, mắt hạnh tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng.

Nàng biết mình khó thoát trách phạt nhưng chưa bao giờ nghĩ đến mình ở Trường Tiên Môn mười năm, đi theo sư phụ mười năm lại bị phán quyết như thế.

Lời này vừa nói ra, toàn bộ những người có mặt đều sợ hãi.

Trục xuất sư môn còn không nói, đau đớn lấy đi linh đan há có phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được?

Không chỉ có chịu cảm giác đau đớn xuyên thấu ruột gan, hơn nữa những kinh mạch liền với linh đan sẽ đem đau đớn trải dọc theo bảy gân tám mạch lan tràn toàn thân, đau tựa rút xương, không khác gì đại hình lăng trì chốn nhân gian.

Càng quan trọng là, không có linh đan thì xem như hoàn toàn chặt đứt con đường tu đạo của nàng, mười mấy năm nỗ lực tựa như nước chảy về biển đông.

Quanh mình một mảnh ồ lên, đều là vì Thẩm Nguyệt bất bình.

Trừ bỏ Thấm Lan.

Nghe thấy phán quyết này, sự ghen ghét nhiều năm trong lòng nàng ta rốt cuộc được giải thoát, trong lòng trào ra một cổ vui sướиɠ cùng hưng phấn mãnh liệt.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt tái nhợt, liều mạng lắc đầu, nhỏ giọng kêu: “Sư phụ, không cần. . . . . .”

Nhưng người trên đài nọ, khuôn mặt lạnh băng, không có thương tiếc, ánh mắt không buồn không vui: “Lập tức chấp hành.”

Tạ Trường Quân bình tĩnh nhìn, đây là cảnh trong mơ của nàng nhưng lại rõ ràng như thật sự từng phát sinh, sau đó chấp hành phán quyết như thế nào trong mơ không hiện lên. Chỉ nhoáng lên, sáng ngời trước mắt biến mất, hắn đi theo cơn mơ của nàng vào một gian phòng tối.

Nơi này tựa như tầng chót nhất của tiên lao, quanh mình một mảnh đen nhánh, kín bưng không thông gió, người bình thường ở bên trong đều sẽ hoài nghi có phải hai mắt mình đã mù rồi hay không.

Thẩm Nguyệt hôn mê bất tỉnh trên rơm rạ trong góc, bởi vì bị mổ linh đan, nửa phần sinh khí quanh thân nàng cũng không có, tựa hồ như đệ tử trông coi không đành lòng mới trộm cho nàng chút dược cầm máu.

Nhìn dáng vẻ này có lẽ nàng bị giam giữ ở chỗ này không phải ngày một ngày hai.

Người trong bóng đêm thị giác đều mất, bởi vậy thính giác mới có thể phá lệ mẫn cảm, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao đêm đó ở Huyền Uyên điện nàng lại có thể phân biệt rõ ràng tiếng bước chân của hai đệ tử.

Đây không phải cảnh trong mơ của hắn nên hắn không thể có cảm giác như chính mình cũng bị, thế nhưng hắn biết thống khổ giờ phút này Thẩm Nguyệt chịu đựng cũng không khác gì đau đớn năm xưa của nàng.

Tạ Trường Quân nhìn nàng một cái, chỉ có khi nàng ngủ say trong mộng, mới là lúc yếu ớt nhất, hắn cần phải nắm chắc cơ hội, vào giờ phút này đem nàng đánh thức.

Hắn đi đến bên người nàng, đem tiên khí độ cho nàng, nhẹ giọng thay đổi một câu: “Thẩm Nguyệt, tỉnh lại.”

Nhưng nàng lại không trực tiếp tỉnh mộng như hắn tưởng tượng, mở đôi mắt mờ mịt ra, sờ soạng trong bóng đêm, trong thanh âm mang theo run rẩy: “Sư phụ. . . . . . Là người sao?”