Tiểu Kiều Xuất Giá

Chương 10: Hỗn hợp dịch thể

Giọng nói của hắn hình như không giống, thế nhưng nàng cũng không còn tinh lực để suy nghĩ cái gì. Thân thể nam nhân đè xuống, hai chân của nàng đang vắt trên bả vai hắn, đùi cũng đè xuống bầu ngực của bản thân, khiến hai bầu ngực to lớn bị ép thành hình bánh tròn, dưới thân cũng bị xé rách đau đớn, “A a a…” Tiểu Kiều đau đớn kêu lên, chỉ thấy đôi chân nhỏ của mình bị nâng tới trên không, đầu ngón chân theo bản năng cuộn lại.

“Bạch bạch, bạch bạch, bạch bạch, bạch bạch…” Âm thanh thân thể kịch liệt va chạm đáng nhớ vang lên ở trong phòng, thủy sắc câu nhân, nɧu͙© ɖu͙© tràn lan.

Miệng tiểu huyệt bị người khác đâm chọc một hồi, ở nơi đau rát bắt đầu nảy sinh kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa mỗi một lần hắn đâm đến phần thịt mềm ở nơi sâu nhất, nàng đều không nhịn được khẽ rêи ɾỉ một tiếng. Hà Dịch Thừa phát hiện ra, vì vậy điên cuồng va chạm vào nơi đó, gần như muốn đâm nát nàng, tàn nhẫn thao!

“Ưm a… A a a… Hức hức, không được hu hu…” Tiểu Kiều lung tung kêu lên, bên trong đôi mắt tràn đầy sắc dục, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng cũng không hề hay biết.

“Thao ngươi, thao ngươi!” Nam nhân gần như phát điên, ánh mắt âm ngoan dọa người, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn như thể côn thép, không quan tâm mà nện vào nơi đó!

“A a, a a a, bị thao hỏng rồi, hu hu hu…” Tiểu Kiều chưa bao giờ trải qua tình ái điên dại như thế này, ngoài miệng thì kêu dừng lại, nhưng tiểu huyệt lại điên cuồng siết chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn, khó tách rời khỏi nam nhân. Từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ thuận theo động tác ra ra vào vào của hắn, bị đẩy ra ngoài âʍ ɦộ, trên cánh mông Tiểu Kiều gần như bị dâʍ ŧᏂủy̠ của bản thân thấm ướt, cánh mông như thể đã ngâm mình trong hồ nước.

Hoa tâm bị đâm đến sưng to, giống như một đóa hoa thịt nở rộ ở nơi sâu nhất trong thân thể nàng. Mà hắn điên cuồng cướp đoạt gần như muốn phá hủy đóa hoa thịt này, một tiếng “róc rách”, từ bên trong nụ hoa nở rộ ra, rơi xuống hai bên, hoa tâm vậy mà lại bị hắn đâm vỡ, dươиɠ ѵậŧ lại tiến vào bên trong, qυყ đầυ đυ.ng vào một cửa động hình tròn…

“A a a…” Tiểu Kiều vặn vẹo co thành một đống ở trên giường, cả cơ thể đều run rẩy.

“Bảo bối, gia muốn thao tử ©υиɠ ngươi!” Trên người nam nhân dầm dề mồ hôi, lại mạnh mẽ như một con sư tử đực. Một lần nữa nắm chặt hai chân Tiểu Kiều đặt lên bả vai mình, hắn dùng cách đâm sâu để tiến vào thân thể nàng. Trong lúc nàng không hề chuẩn bị đã hung hăng đâm vào!

“A a a…” Vẻ măt Tiểu Kiều vặn vẹo hét chói tai, nước miếng chảy xuôi hai bên khóe miệng mà không hề hay biết. Nàng chỉ cảm thấy bản thân bị người ta đâm xuyên, nàng muốn chết!

Qυყ đầυ của Hà Dịch Thừa trong nháy mắt phá nát miệng tử ©υиɠ, đây cũng là giới hạn mà dươиɠ ѵậŧ của hắn có khả năng đâm vào. Nơi riêng tư của hai người giao nhau, hắn vừa đẩy vừa xoay quanh cửa miệng nàng, đến khi Tiểu kiều không thể chịu được, nam nhân cười ha ha, rút ra, trong lúc nàng thở dốc lại hung hăng va chạm! Miệng tử ©υиɠ tội nghiệp trong nháy mắt bị banh ra, khép lại, sau đó lại tiếp tục bị banh ra… Cửa miệng yếu ớt bị nam nhân lặp đi lặp lại xé rách và chơi đùa, mở rồi lại đóng, hé rồi lại khép, gần như bị chơi hỏng rồi…

“Đau, đau quá…” Tiểu Kiều đau đến nỗi rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tại ngập nước, nhếch nhác cực kỳ.

Ánh mắt Hà Dịch Thừa lưu luyến trên bụng nàng, mỗi khi nhìn thấy bản thân ra ra vào vào, bên dưới chiếc bụng trắng nõn, hình dáng côn ŧᏂịŧ to lớn đồng thời chuyển động. Ma xui quỷ khiến, trong một lần đâm vào trong, hắn dùng tay nặng nề đè xuống bụng nàng!

“A a a a ––“ Tiểu Kiều nghểnh cổ hét lên, một tiếng này kinh động đến người hầu bốn phía trong sân, mọi người nhỏ giọng thảo luận xem có chuyện gì xảy ra trong phòng đại thiếu gia. Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của nữ nhân không ngừng hét lên: “Ta muốn chết, a a a a –– đừng đè nữa, xin ngươi, van ngươi, hu hu hu –– a a a, ngươi gϊếŧ ta đi!”

Người hầu sợ đến mức hai mặt nhìn nhau. Ngày thường đại thiếu gia cũng chưa từng lâm hạnh bất cứ tỳ nữ ấm giường nào, trong viện cũng không có thị thϊếp, vậy cuối cùng có chuyện gì đây?

Hà Dịch Thừa giống như một con dã thú, dùng hết toàn lực tiến vào trong cơ thể nàng, khiến chiếc giường lay động đến nỗi kêu lên kẽo kẹt, côn ŧᏂịŧ của hắn chôn sâu trong thân thể nàng, bị phun tinh ba lần liên tục, hiện tại sâu trong tiểu huyệt của nàng hệt như thủy động ẩm ướt dính dấp.

“Ưm ưm ưm, a a…” Tiểu Kiều cảm thấy bản thân vẫn không thể nhịn được mà chảy nước, bị người thao nhiều lần liên tục, cả người đều hư thoát.

“Tiểu Kiều là của ta, Tiểu Kiều là của ta, ha ha ha!” Nam nhân cười lớn, thêm một lần nữa điên cuồng đâm chọc bên trong hoa huyệt, cuối cùng cũng bắn vào nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ của nàng. Trong nháy mắt này, hắn mới thật sự cảm nhận được, hắn đã chiếm đoạt được Tiểu Kiều! Chiếm đoạt tuyệt thế mỹ nhân mà tất cả con cháu quý tộc Giang Đông nhung nhớ vạn phần!

Hà Dịch Thừa liên tục bắn ra một phút đồng hồ, cho đến khi dươиɠ ѵậŧ nửa mềm, mới rút khỏi mật huyệt của nàng, sau đó kéo mở hai cánh hoa âʍ ɦộ, thân mật quan sát kiệt tác của hắn.

Hai cánh thịt đã sớm bị thao đến sưng to, thịt mềm bên trong âʍ ɦộ vốn dĩ non mềm phấn hồng hiện tại bị che phủ bởi một lớp dịch trắng thật dày. Mật thủy trong suốt y hệt chậm rãi chảy ra, hòa với dịch trắng, hỗn hợp biến thành chất lỏng da^ʍ mỹ, dọc theo miệng huyệt nhỏ giọt chảy xuống.

Hắn duỗi đầu đến gần, há miệng, hút mạnh một ngụm hỗn hợp dịch thể của hai người, sau đó ngập vào trong miệng, đứng dậy hướng về cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kiều, hôn sâu một cái liền đem dịch thể đưa vào miệng Tiểu Kiều. Đầu lưỡi của nam nhân khuấy đảo bên trong miệng của nàng, nàng cố hết sức để để hít thở, giữa lúc suy nghĩ mơ màng hỗn độn nuốt xuống dịch thể của hai người.

Sau khi Tiểu Kiều bị cướp đi, hai nhà Quách Kiều bận tâm đến mặt mũi, giấu diếm tin tức, đồng thời phái ra phủ vệ giăng thiên la địa võng để truy tìm tung tích của nàng. Nửa tháng trôi qua đều bặt vô âm tính. Cho đến một ngày có một phong thư được cột vào mũi tên bắn vào cột trụ trước nhà, phía trên viết rằng: Hà thị ở Sóc Ung che giấu Tiểu Kiều.