Tuy nhiên, đánh giá phản ứng của Giang Dịch Hàn và cháu gái của bác gái tầng năm vừa rồi, cô có thể mơ hồ đoán được điều gì đó. Vì vậy, cô không chán ghét cách cư xử của Giang Dịch Hàn, cũng mất hứng thú bát quái, dù sao đó là chuyện riêng của cô gái khác, cho dù có hỏi rõ ràng thì đối với cô cũng không có ý nghĩa gì.
Khu vực này bị mất điện, công việc kinh doanh của quầy bán quà vặt đặc biệt tốt, giá nến đắt hơn bình thường một tệ, nhưng lúc tắt lửa tối đèn này siêu thị cũng không mở cửa, hàng xóm cũng lười cãi cọ với chủ quán chỉ vì một tệ này.
“Hai ngọn nến, một cục pin AA.”
Giang Dịch Hàn khịt mũi: “Cũng lấy cho tôi một ngọn nến.”
Việc mất điện ở đây khiến Vương Mỹ Chi càng không thể quay lại. Sau khi Nguyễn Khê thanh toán tiền đi đến cửa tiểu khu mới ảo não vỗ trán: “Quên mua bật lửa rồi!”
Giang Dịch Hàn thuận miệng hỏi: “Bố cậu không có sao?”
Nguyễn Khê liếc nhìn anh: “Bố tớ không hút thuốc.”
Nói một cách chính xác, đã bỏ.
Bố Nguyễn từng hút thuốc, độ nghiện của ông cũng không nhỏ, sau khi cô học cấp ba, mẹ Nguyễn đã tính toán với ông, mỗi tháng ông sẽ tiêu khoảng bảy trăm tệ cho việc hút thuốc, nếu có thể tiết kiệm được, một năm liền tiết kiệm được hơn tám nghìn tệ.
Tám nghìn tệ! Khi con gái vào đại học có thể mua cho nó một chiếc máy tính xách tay có cấu hình đẹp!
Mẹ Nguyễn nói: “Lão Nguyễn, ông có thể ăn nhẹ chút đồ ăn nhẹ. Ông phải cân nhắc cho con gái mình. Nếu ông hút bớt một bao thuốc, con gái ông sẽ có thể uống thêm một ngày sữa tươi! Tám nghìn nhân dân tệ một năm, tám mươi nghìn nhân dân tệ trong mười năm! Thêm một chút tiền nữa là có thể mua cho con gái một chiếc ô tô!”
Bố Nguyễn cũng nghĩ đến đó, nhìn bức tường đầy giấy khen và những chiếc cúp trong tủ kính, ông quyết tâm mà bỏ hẳn thuốc lá.
Giang Dịch Hàn ồ một tiếng, sờ sờ ở trong túi lấy ra một cái bật lửa, đưa cho Nguyễn Khê: “Cho cậu dùng.”
Nguyễn Khê nhận lấy nó và hỏi: “Buổi tối cậu không hút thuốc sao?”
Đưa bật lửa cho cô, anh dùng cái gì?
Vốn dĩ Giang Dịch Hàn muốn nói đàn ông hút thuốc thường không chỉ có một chiếc bật lửa, nhưng lời nói đến môi không hiểu sao lại nuốt xuống: “Buổi tối tớ học bài, hút thuốc lá làm gì.”
Nguyễn Khê ngạc nhiên nhìn anh.
Giang Dịch Hàn không nhịn được tán thành câu trả lời của mình, liền nghe thấy cô rất ấm áp mà nói: “Hôm nay cúp điện, tớ đề nghị cậu không nên đọc sách bằng nến, rất hại thị lực, có lẽ bây giờ cậu cảm thấy không có gì nhưng sau này sẽ biết, bảo vệ thị lực tốt rất quan trọng.”
Giang Dịch Hàn: “Biết rồi.”
Hai người cách nhau một đoạn ngắn đi vào tiểu khu, khi lên lầu, Giang Dịch Hàn bật đèn pin trên điện thoại di động, đi chậm hơn cô một bước, chiếu cầu thang dưới chân cô, không quên nhắc nhở: “Cẩn thận, đừng giẫm hụt.”
Khi Nguyễn Khê về nhà và thắp sáng ngọn nến bằng chiếc bật lửa do Giang Dịch Hàn đưa, cô không khỏi suy nghĩ, hay là mời anh ăn một bữa cơm đắt tiền đi!
Ở thành phố này có một nhà hàng buffet hải sản mới, khoảng hơn một trăm tệ một người, mức giá này không hề rẻ đối với một thành phố hạng hai. Nếu hôm nay không có anh, có lẽ cô đã bị ngã gãy chân.
Hàng tháng có hai ngày thi, sau kỳ thi phải dọn bàn để dọn dẹp lớp học. Bởi vì Giang Dịch Hàn là học sinh chuyển trường, anh đã ở trong phòng học đa phương tiện trong phòng thi cuối cùng cho kỳ thi hàng tháng, khi anh đang thu dọn bút chuẩn bị rời đi, Hoắc Văn Đạt gọi anh lại: “Này, đại ca, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, chúng ta đi quán net chơi game đi, Lôi Vũ đãi khách buổi tối, chúng ta cùng nhau đi."
Hai nam sinh rời khỏi lớp học đa phương tiện và quay trở lại lớp học của mình.