Mặc kệ nói như thế nào, cô cũng phải cảm ơn Giang Dịch Hàn, bèn lên tiếng: “Hôm nay cảm ơn cậu, nếu như không có cậu thì có lẽ tớ đã ngã xuống dưới rồi.”
Giang Dịch Hàn tiện miệng nói: “Cảm ơn tớ như thế nào đây?”
Trong lòng Nguyễn Khê nghĩ, con người này đúng là không biết khách sáo gì cả: “Cậu muốn tớ cảm ơn như thế nào?”
Vốn dĩ Giang Dịch Hàn định đùa với cô, bảo cô lấy thân báo đáp, kết quả lời nói vẫn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe cô nói: “Đùa giỡn với tớ thì sẽ không được chết yên đâu đấy.”
Chết tiệt!
“Mời tớ ăn bữa cơm đi.” Giang Dịch Hàn nói như vậy.
Nguyễn Khê đồng ý một cách rất nhanh lẹ: “Được.”
“Sau khi có kết quả kỳ thi tháng.” Giang Dịch Hàn sắp xếp rất ổn.
Nguyễn Khê không muốn nợ ân tình của người khác: “Được, thi xong cậu đứng trước cửa trường đợi tớ.”
“Cậu đi đâu vậy?” Giang Dịch Hàn thấy cô chuẩn bị xuống dưới lầu: “Ngoài trời tối đen như mực, không ở yên trong nhà đi ra ngoài làm gì?”
“Mua pin và nến.”
Giang Dịch Hàn ồ một tiếng, một tay đút vào túi quần, xoa xoa vài giây: “Tớ đi cùng cậu vậy.”
Nguyễn Khê kinh ngạc.
“Nếu như cậu ngã một lần nữa, vậy thì bữa cơm nợ tớ khi nào mới ăn được đây?” Giang Dịch Hàn nghĩ đi nghĩ lại, lại nói: “Hơn nữa tớ quan sát qua rồi, cả tòa nhà này, người có sức mạnh có thể đỡ cậu, không để cậu ngã như tớ, thật sự là không có.”
“Vậy được thôi, cảm ơn cậu.”
Hai người đi ra khỏi tòa nhà, vừa đúng lúc gặp được bà dì ở lầu năm đang trên đường mua nến với cháu gái về, bà ta vẫn còn mắng chửi, dùng những từ ngữ thô tục, khiến người đã nghe quen những lời chửi bậy như Giang Dịch Hàn cũng thích ứng không nổi. Đừng nói thứ khác, Nguyễn Khê rất đồng cảm với cháu gái của bà ta, dưới sự mưa dầm thấm lâu này, cách nói chuyện ăn nói nhỏ nhẹ, ngay cả nói lớn một chút thì mặt sẽ đỏ ửng lên cũng được xem là một kỳ tích rồi.
Bà dì ở lầu năm là người không có đối thủ, bây giờ duy nhất chỉ có Giang Dịch Hàn khiến bà ta cảm thấy hơi sợ, bà ta cảm thấy tên nhóc này từ trên xuống dưới mang theo một loại năng lượng, cứ như không thiết sống vậy, sau khi đánh giá Giang Dịch Hàn và Nguyễn Khê, đi được vài bước, cố ý dùng giọng nói lớn nói với cháu gái của mình: “Con nhất định không được học yêu sớm như những người không cần mặt mũi kia, lông còn chưa mọc đủ, không chừng còn chưa lên đại học đã làm cho bụng to lên rồi.”
Nguyễn Khê: “......”
Nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Nguyễn Khê, Giang Dịch Hàn ngừng bước, lạnh lùng hỏi bà dì ở lầu năm: “Nói thêm một câu nữa thử đi.”
Bà dì lầu năm lập tức sợ hãi: “Tôi không có nói cậu, cậu chột dạ làm gì chứ?”
Giang Dịch Hàn nhếch miệng cười: “Không có gì, những lời vừa rồi bà nói, hoàn toàn ngược lại.”
Câu này của anh vừa dứt, gương mặt bà dì đầy nghi ngờ, ngược lại đứa cháu gái bên cạnh bà ta run lẩy bẩy.
Sau khi Giang Dịch Hàn đưa Nguyễn Khê ra khỏi khu chung cư, Nguyễn Khê mới hỏi: “Câu nói vừa rồi của cậu có ý gì thế?”
Phải biết là, Giang Dịch Hàn không hề có tính trẻ con, hơn nữa tính cạnh tranh lại rất cao, không thể nào ngay vào lúc đang tranh chấp với bà dì, lại chỉ nói một câu “ngược lại” nhẹ nhàng, không có sức tấn công gì như vậy.
Giang Dịch Hàn nghiêng đầu nhìn cô: “Em họ, cậu đi sát vào một chút, anh họ sẽ nói cho cậu biết có ý gì.”
Nguyễn Khê trợn mắt nhìn anh một cái: “Không nói thì thôi.”
Dứt lời, cô đi thẳng về phía tiệm tạp hóa phía trước, Giang Dịch Hàn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, nhếch mày cười nói: “Ngầu như vậy sao.”
Nguyễn Khê thực sự rất ngầu. Phát hiện Giang Dịch Hàn không nói cho cô biết ý của mình, cô cũng không thèm hỏi.