EDIT: HẠ
Mà ở bên kia, Thẩm Kiêu vừa quay lại đã gặp phải chất vấn của Khâu Tử Xương.
Khâu Tử Xương bày ra dáng vẻ chính mình đã biết chân tướng, “Anh ta biết cậu đang nợ 8 triệu rồi?”
Thẩm Kiêu giật mình, thầm nói không lẽ cậu ta đã nghe thấy giọng nói của Lang Lâm rồi, nhưng nghĩ lại thì, Khâu Tử Xương và Lang Lâm chưa bao giờ tiếp xúc, tất nhiên sẽ không thể nhận ra giọng nói của anh, cậu theo bản năng hỏi ngược lại: “Ai?”
“Nhân viên tiếp thị gọi điện cho cậu.”
Thẩm Kiêu ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện mình nợ 8 triệu thì liên quan gì đến nhân viên tiếp thị, nhưng cậu vẫn thành thật lắc đầu: “… Không biết.”
Biểu cảm trên mặt Khâu Tử Xương lập tức chuyển thành ông cha già lo lắng cho đàn con: “Không biết cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cậu cũng trả xong, chờ trả hết nợ rồi nói với cậu ta cũng không muộn.”
Thẩm Kiêu: “???”
Thẩm Kiêu không rõ vì sao bản thân lại phải nói cho nhân viên tiếp thị biết chuyện chính mình đang nợ 8 triệu, nhưng nghĩ tới lời nói dối vừa rồi của mình, cậu rất sáng suốt mà không hỏi lại, chỉ gật gà gật gù nói: “Đúng vậy. Cậu nói đúng.”
--
Thoáng cái đã đến thứ bảy, hôm nay chính là ngày ghi hình tập hai của 《 Con đường diễn viên 》.
Tổ tiết mục rất trịnh trọng gửi thông báo cho Thẩm Kiêu, cũng bởi vậy cậu mới biết chỗ lần trước mình tới căn bản không phải là nhà xưởng gì cả, mà là một cơ sở giáo dục điện ảnh chuyên dùng để quay show truyền hình.
Tiết mục《 Con đường diễn viên 》áp dụng mô hình huấn luyện khép kín, cho nên Thẩm Kiêu cũng nhân tiện chuyển ra khỏi nhà Khâu Tử Xương.
Vì thế, diễn tinh Khâu Tử Xương còn cố ý bám lấy cửa xe taxi của cậu, biểu diễn một màn chia tay đầy lưu luyến như phim của Quỳnh Dao: “Cậu tàn nhẫn quá! Sau cậu lại bỏ rơi tôi, tim tôi đau đau đau quá, đau đến mức sắp không thở nổi rồi! Chúng ta còn chưa ngồi dưới ánh trăng ngắm ngôi sao, cũng chưa kịp bàn từ thơ từ ca phú đến triết học, cậu còn chưa nấu cho tôi món canh cá nấu nước sôi mà tôi thích nhất…”
Thẩm Kiêu cảm động giơ tay sờ kiểu tóc dựng đứng của hắn: “Nghe lời, ba ba đi mấy ngày rồi sẽ về, con ngoan ở nhà đừng đái dầm nhé.”
Khâu Tử Xương cảm động đến nghẹn ngào: “… Bỏ tay ra, lái xe đi!
Diễn thì diễn, cha cũng có thể nhận, nhưng kiểu tóc thì không thể sụp!
Lời tỏ tình dài dằng dặc chan chứa cảm xúc bị một cái sờ đầu tràn đầy tình thương của cha kết thúc, Khâu Tử Xương thậm chí còn lấy lại mấy gói mì tôm tươi hải sản đã đưa cho cậu trước đó, dáng vẻ vừa cứng đầu vừa phẫn nộ khiến Thẩm Kiêu ngồi ở ghế sau xe taxi sắp cười thành một tên bệnh thần kinh.
“Ha ha ha ha ha cạc cạc…”
Lúc Thẩm Kiêu đến căn cứ, Tiết Ức đã đích thân đi ra tiếp đãi, những tuyển thủ khác đều đang trong quá trình huấn luyện căng thẳng, toàn bộ căn cứ đều im ắng như tờ.
Nhìn từ bên ngoài, ký túc xá của tuyển thủ cũng không khác mấy so với ký túc xá đại học, nhưng lúc đi vào mới có thể phát hiện, bên trong là một thế giới hoàn toàn khác.
Toàn bộ sảnh tầng một được thiết kế thông nhau, ngay chính giữa là một sân khấu trải thảm đỏ, cầu thang xoắn ốc vây quanh sân khấu kéo dài lên trên, vài nhân viên công tác đang bận rộn treo những tấm poster lên tường.
Poster rất lớn, gần như cao sắp chạm lầu hai, phía trên là hình ảnh của năm chàng trai cô gái trẻ tuổi có thần thái khác nhau, nhưng kỳ lạ chính là trên sàn vẫn còn một tấm poster khác chưa được treo, nhưng sau khi treo xong năm tấm poster khác, đám nhân viên công tác lại ngừng công việc, giống như đang đợi ai đó.
“Đó là người đứng đầu trước đó, chính là tuyển thủ tôi từng kể với cậu, đắc tội với bên trên nên đã bị đổi đi.” Thấy cậu nhìn chằm chằm vào tấm poster trên mặt đất, Tiết Ức giải thích.
Thẩm Kiêu cũng nhớ ra, là kẻ tự cao tự đại thích đánh người cậu đã nhìn thấy ở trước cửa, hình như tên là Lâu Thừa.
Không biết trợ lý nhỏ kia có làm theo lời nhắc của cậu hay không.
Tiết Ức nhắc nhở nói: “Người này có rất nhiều thủ đoạn, biết cậu thay thế vị trí của hắn, có lẽ hắn sẽ không phục.”
Mặc dù《 Con đường diễn viên 》là một chương trình tuyển chọn tài năng, nhưng những diễn viên tham gia tiết mục cũng không phải là người mới không có cơ sở gì, bọn họ đều là những diễn viên trẻ trong độ tuổi từ 18 đến 28, không chỉ sở hữu ngoại hình xuất sắc mà còn có nền tảng chuyên môn vững chắc, hầu hết người trong số bọn họ đều từng góp mắt trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thậm chí một số tuyển thủ còn có được một độ nổi tiếng nhất định.
Là một người mới hoàn toàn không trải qua bất kỳ huấn luyện chuyên nghiệp nào, việc Thẩm Kiêu tham gia tiết mục có thể nói là đã đi cửa sau, bị fans phản đối là điều tất nhiên, cho dù Lâu Thừa không gây khó dễ cho cậu thì những người khác cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chẳng qua mục đích đến đây của Thẩm Kiêu cũng không phải là muốn nổi tiếng, cậu cũng biết chính mình sẽ gặp không ít rắc rối, nghe vậy cậu chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm poster kia.
Tiết Ức thấy cậu vẫn đang nhìn chằm chằm poster, cho rằng cậu đang lo lắng cho những ngày sắp tới, hắn bèn an ủi: “Nếu Lâu Thừa gây chuyện quá mức, tổ tiết mục cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Ai ngờ thứ Thẩm Kiêu để ý lại hoàn toàn không phải chuyện này, cậu chỉ vào poster nghiêm túc hỏi: “Tấm poster lớn như vậy, nếu bán cho fans của hắn, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“…”
Tiết Ức gian nan đáp: “Đây là tài sản chung.”
“Ồ.” Thẩm Kiêu lập tức ghét bỏ thu hồi ánh mắt.
Phòng của Thẩm Kiêu nằm trên tầng cao nhất, cậu cất đồ xong xuống dưới thì đã thấy đội ngũ quay phim đến rồi, vừa thấy cậu đi xuống, một nhϊếp ảnh gia đã đi tới, khiêng camera nhắm thẳng về phía cậu.
《 Con đường diễn viên 》tuy là một chương trình tuyển chọn, nhưng thực tế lại giống một chương trình thực tế hơn. Trong ký túc xá có đầy camera giám sát, ngoài ra còn có nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp đi theo từng tuyển thủ để ghi lại cuộc sống hàng ngày, những cảnh hậu trường này sẽ được cắt nối biên tập thành cảnh ngoài lề xen kẽ trong tiết mục, hoặc là sẽ được biên tập thành một video riêng để phát cho các fans.
Nghe Tiết Ức giới thiệu, sắc mặt Thẩm Kiêu bỗng trở nên nghiêm trọng, “… Đi vệ sinh cũng bị quay lại sao? Không phải tôi không hợp tác, nhưng nếu có người nhìn chằm chằm, tôi rất có thể sẽ bị táo bón.”
Nhϊếp ảnh gia: “…”
Nói cứ như bọn họ thích quay người khác đi vệ sinh lắm ấy.
Tiết Ức xấu hổ cười khan hai tiếng, hắn tránh máy quay thấp giọng nói: “Coi bọn họ như không tồn tại là được, những cảnh liên quan đến riêng tư bọn họ sẽ không đi theo quay đâu.”
Lúc này Thẩm Kiêu mới yên tâm.
Bảo cậu đi vệ sinh trước mặt nhân dân cả nước, còn không bằng tìm Lang Lâm vay tiền còn hơn… Không, thôi thôi.
Đi vệ sinh hình như vẫn dễ chấp nhận hơn một chút.