Lần này, Thẩm Kiêu dứt khoát tắt máy, không cho Lang Lâm có cơ hội gọi tới lần nào nữa. Cậu định tiếp tục ngủ, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cái đầu to treo ở trên cửa, khiến cậu sợ tới mức suýt chút nữa đã ném di động ra bên ngoài.
“Quỷ a a a a a!”
“Tách.”
Sau một tiếng vang nhỏ, đèn trong phòng được bật sáng, cái đầu trên cửa lộ ra gương mặt quen thuộc với biểu cảm ghét bỏ, hắn lên tiếng chế nhạo: “Cậu không phải là bán tiên sao, sao còn sợ quỷ thế?”
Phát hiện là Khâu Tử Xương đang giả thần giả quỷ, Thẩm Kiêu tức đến mức suýt chút nữa động tay động chân, cậu cả giận nói: “Hơn nửa đêm đột nhiên thò cái đầu vào trong phòng, cậu muốn hù chết ai hả?!”
Khâu Tử Xương là động vật hoạt động về đêm, hắn chơi trò chơi tới tận bây giờ, định ra ngoài rửa mặt một chút rồi đi ngủ, lúc đi ngang qua đột nhiên nghe thấy trong phòng Thẩm Kiêu truyền ra tiếng động, cho nên hắn mới ngừng lại đây xem thử, không ngờ Thẩm Kiêu lại có phản ứng mạnh như thế.
Ánh mắt hắn lướt qua di động trong tay Thẩm Kiêu, nhướng mày hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, cậu gọi điện thoại cho ai thế?”
Mấy tiếng trước còn hùng hồn tuyên bố tuyệt đối sẽ không nhặt lại đồ cũ, vậy mà chỉ chớp mắt đã trốn trong chăn gọi điện cho người yêu cũ, Thẩm Kiêu đột nhiên cảm thấy có hơi chột dạ, cậu đưa tay sờ mũi, ho khan một tiếng rồi đáp: “Khụ… Không gọi cho ai cả, là cuộc gọi tiếp thị thôi.”
Khâu Tử Xương trợn trắng mắt, hiển nhiên nửa chữ cũng không tin.
Hắn và Thẩm Kiêu quen nhau từ lúc học cấp ba tới giờ, mỗi lần nhận được cuộc gọi tiếp thị, người này hoặc là sẽ tiếp thị ngược lại, hoặc là sẽ dập máy ngay lập tức, chắc chắn sẽ không có phản ứng giống như hiện tại.
Huống hồ bây giờ còn là nửa đêm!
Nhân viên tiếp thị cũng cần nghỉ ngơi biết không hả!
Chẳng qua đánh chết Khâu Tử Xương cũng không nghĩ ra được, Thẩm Kiêu đang gọi điện thoại cho Lang Lâm, bởi vậy hai người chỉ giằng co một lúc, sau đó liền nhanh chóng bỏ qua vấn đề này.
Khâu Tử Xương hỏi: “Có muốn ăn khuya không?”
Vừa trải qua một chuyện vừa xấu hổ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Thẩm Kiêu đúng lúc cũng không ngủ được, cậu gật đầu nói: “Có gì ngon không?”
“Nhiều lắm.” Khâu Tử Xương nghiêm túc đáp lại, ngay sau đó bắt đầu kể tên các loại món ăn: “Mì cay gà hầm, mì bò tiêu xanh, mì bò dưa chua, mì bò hầm, mì hải sản tôm tươi…”
“…”
Thằng cha này chắc không phải là dân IT trá hình để bán mì gói đấy chứ?
Thẩm Kiêu định chọn mì hải sản tôm tươi, nhưng lại cảm thấy hôm nay đầu óc mình hình như có hơi ngập nước, cậu sợ mấy con tôm khô và rau sấy kia sẽ bị ngâm nở ra. Đến lúc đó Khâu Tử Xương mà phát hiện, hắn chắc chắn sẽ cười vào mặt cậu, vì thế cậu quyết định đổi sang mì cay gà hầm.
Ăn cho khô người lại.
Nước sôi, bỏ mì vào, thêm rau dưa, vớt ra, thêm gói sốt cay vào, trộn đều.
Trước giờ Thẩm Kiêu chỉ nghe nói về món mì cay gà hầm này trên mạng, chưa từng ăn thử bao giờ, nhưng mùi hương tỏa ra thật sự rất hấp dẫn, thế là nghé con mới sinh không sợ cọp, cậu gắp một miếng to lên nhét thẳng vào miệng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh hoàng của Khâu Tử Xương đang ngồi đối diện.
“…”
Thời gian dường như đã ngừng lại ở trong khoảnh khắc này.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Thẩm Tiêu, nước mắt chảy xuống ào ào như vỡ đê, muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Khụ… Khụ khụ khụ! Đây là thứ quỷ gì thế… Sao lại cay như vậy!”