Trong phòng.
Lang Lâm nhìn chằm chằm cuộc gọi nhỡ kia một lúc lâu, rồi anh đột nhiên đứng lên, đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm bản thân trong gương một lúc, đôi mày dần dần nhăn lại.
Một lát sau, anh cầm dụng cụ được đặt trong tầm tay lên, bắt đầu nghiêm túc… đánh răng rửa mặt.
Mười lăm phút sau, Lang Lâm quay lại phòng khách, trên người đã thay một bộ tây trang mới tinh, ngay cả khuy măng sét và cà vạt cũng được phối hợp một cách hoàn hảo, anh cẩn thận khóa cửa sổ lại, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, hắng giọng một cái, cuối cùng mở di động ra, ấn nút gọi lại.
“Tút…”
Cuộc gọi được kết nối.
…
Thực ra Thẩm Kiêu vốn không có ý định gọi cho Lang Lâm.
Buổi tối nằm trên giường trong phòng cho khách, cậu đột nhiên nhớ tới mấy lời Khâu Tử Xương nói với chính mình, cậu vốn định xóa số di động của Lang Lâm đi để tránh một ngày nào đó túng quẫn quá, cậu lại không kiềm chế được mà gọi điện cho anh ta.
Ai ngờ chiếc điện thoại Xiaomi đã dùng được hai năm, đúng lúc này lại đột nhiên phản chủ, màn hình bị đơ trong giây lát, đến khi hoạt động lại, cuộc gọi đã được thực hiện rồi.
Tất cả đều là lỗi của cái điện thoại Xiaomi này!
Cũng may có lẽ là do đã đổi số điện thoại, hoặc là đối phương đã xóa xố liên lạc của cậu, cho nên Lang Lâm không hề gọi lại, vì vậy cậu cũng không bị đẩy vào tình huống xấu hổ hơn.
Chẳng qua xấu hổ có thể đến muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ vắng mặt.
Nhìn chằm chằm màn hình nhận cuộc gọi mà mình lỡ tay bấm phải khi chơi trò chơi, cùng với ba chữ to “Nhị Cẩu Tử” xuất hiện trên màn hình, Thẩm Kiêu rơi vào suy tư.
“…”
Đã trôi qua rất nhiều năm rồi, Lang Lâm vẫn chưa đổi số di động sao?
Hơn nữa, anh ta còn gọi lại cho cậu!
Chẳng lẽ anh vẫn còn lưu số của mình?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Thẩm Kiêu vội vàng lắc đầu, lập tức phủ nhận suy nghĩ của chính mình.
Không đúng. Với địa vị hiện tại của người kia, để tránh bị bạn học cũ trước đây tiết lộ số điện thoại, chắc chắn anh ta đã đổi số từ lâu rồi… Có lẽ số này đã được cấp lại cho người khác, mà người đó sau khi thấy cuộc gọi nhỡ, không biết là ai nên mới gọi lại?
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Kiêu lập tức bình tĩnh lại, thậm chí cậu còn có chút khinh thường chỉ số thông minh của chủ nhân số điện thoại này.
Số lạ gọi đến mà cũng dám gọi lại, hoàn toàn không có chút ý thức phòng chống lừa đảo nào!
Mà ở đầu dây bên kia, Lang Lâm cũng không ngờ cậu sẽ nhận cuộc gọi, trong lúc nhất thời, anh không biết phải mở lời thế nào, sau một hồi im lặng, anh mới lên tiếng nói: “… Ai đấy?”
Thẩm Kiêu: “…”
Cái tên ngốc không có ý thức đề phòng lừa đảo này thật sự là Lang Lâm!
Lúc này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Kiêu là: Hai năm, có lẽ cậu nên thay cái điện thoại vừa chậm vừa ngu ngốc này rồi!
Ngay sau đó cậu lại bắt đầu luống cuống suy nghĩ lý do để giải thích cho cuộc gọi này.
Gọi nhầm số?
Không được, vì cậu là người chủ động gọi trước, nếu cậu nói bản thân không lưu số điện thoại của Lang Lâm cho nên mới gọi nhầm, đối phương chắc chắn sẽ cho rằng cậu nhớ mãi không quên anh ta, cho nên đã cố tình học thuộc số điện thoại, đây chẳng khác nào đang tự đào hố chôn chính mình!
Vậy chẳng lẽ phải nói thật với anh ta, nói mình đang chuẩn bị xóa số điện thoại, nhưng vì di động bị lag, cho nên mới biến thành gọi điện?
… Cái lý do này cũng chẳng đáng tin chút nào!
Thẩm đại sư cho dù Thái Sơn sập ngay trước mắt cũng không đổi sắc mặt, cho dù phải cõng món nợ khổng lồ 800 vạn của cha cũng không hề hoảng loạn, lúc này cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác hít thở không thông.
Càng bức bối hơn chính là, thấy cậu im lặng, Lang Lâm bên kia hơi dừng một chút, sau đó dùng chất giọng trầm ấm đầy từ tính giống như gió đêm nói với Thẩm Kiêu một câu:
“Hello? You speak English?”
Thẩm Kiêu: “…”
Thấy Thẩm Kiêu không đáp lại, đối phương lại thay đổi một phương thức chào hỏi khác: “… Sawatdee ka?”
Thẩm Kiêu trợn trắng mắt, tâm tình căng thẳng ban đầu đã bay biến sạch, cậu giơ di động lên, lớn tiếng đáp lại: “I F*ck you! Bái bai!”
Nói xong lập tức cúp máy.
Lang Lâm ăn diện lộng lẫy nhìn cuộc gọi đã bị ngắt kết nối, lại nhìn tây trang giày da chỉnh tề trên người mình, anh im lặng hai giây, sau đó lại bấm gọi lần nữa.
Cái di động đáng chết này lại bắt đầu bị đơ, Thẩm Kiêu chật vật một lúc lâu mới mở được giao diện xóa số, một cuộc gọi khác lại xuất hiện, che kín toàn bộ màn hình, cậu tức giận tới mức lửa giận bốc lên tận l*иg ngực.
“Gọi nhầm rồi!”
Cậu gầm lên với chiếc điện thoại, vừa định cúp máy, cậu lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lang Lâm truyền đến: “Thẩm Kiêu.”
Giọng nói quen thuộc như xuyên qua thời không mà tới, thế mà lại có thể khiến Thẩm Kiêu bình tĩnh lại.
Ngay sau đó cậu đã nghe thấy đối phương nghiêm túc nói: “Chủ ngữ của cậu còn thiếu vị ngữ.”
“… Anh đi chết đi!” Thẩm Kiêu lại bị chọc xù lông, lập tức ngắt kết nối.