Arthur vui sướиɠ không ngừng nhảy nhót, từ cái tủ này nhảy sang cái tủ khác, thậm chí còn nhảy lêи đỉиɦ đầu Đại Bạch.
“Meo!” Arthur đứng trên đỉnh đầu Đại Bạch, gầm lên một tiếng đầy hung dữ.
Đại Bạch: ???
Đại Bạch giơ tay bế Arthur xuống, run giọng nói: “Tiểu Hữu! Điện hạ có vấn đề rồi!”
Minh Hữu đỡ lấy con mèo nhỏ trong tay, nghi ngờ nói: “Sao cơ? Không có mà, trông năng động lắm.”
Đại Bạch: “Năng động quá mức rồi!”
Arthur nhún người nhảy lên, giẫm lên mũi Minh Hữu một cái rồi lại nhảy lêи đỉиɦ đầu nó: “Chân của ta rất khỏe, chạy nhảy một chút mà đã kêu là quá mức? Herman, cậu già rồi à?”
Herman: ???
Gì thế này? Tên gọi kỳ lạ vậy?
“Điện hạ, dù ngài cảm thấy tốt, nhưng giẫm lên đầu người khác như vậy là quá đáng rồi đấy. Hình thể của ngài chỉ là tạm thời trở lại thời kỳ ấu niên thôi, chứ không phải trí tuệ và tâm hồn cũng trẻ lại.” Sau khi biết rõ Arthur không bị mất trí sau khi thực hiện phép thoái hóa, Đại Bạch thở phào nhẹ nhõm, rồi lạnh lùng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, trông ngớ ngẩn lắm.”
Arthur vẫy móng vuốt, đáp lại như thể đương nhiên: “Không có người khác, chỉ có cậu và Hữu Đần mà thôi.”
“Không sao không sao, tôi sẵn sàng để cậu ấy giẫm lên đầu. Trên đầu có một con mèo nhỏ dễ thương, người khác muốn còn không được!” Minh Hữu cười nói.
“Tiểu Hữu, cưng chiều Điện hạ quá là không ổn đâu.” Đại Bạch bế Arthur xuống khỏi đầu Minh Hữu: “Điện hạ, sau khi thu nhỏ, làm thế nào để khôi phục lại hình dáng ban đầu?”
Minh Hữu giải thích: “Cơ thể Đại Hắc không quá yếu, nên chỉ cần cậu ấy tập trung điều khiển năng lượng trong người là có thể tự tiến hóa trở lại. Nhưng mà vết thương vẫn cần thời gian để điều dưỡng.”
“Nếu là Đại Hôi, trong trường hợp khẩn cấp cần tiến hóa gấp, tôi có thể dùng vòng tay Linh thú sư để giúp cậu ấy tiến hóa, quá trình tương tự như thoái hóa.”
“Nhưng năng lượng của tôi có hạn, chỉ có thể giúp linh thú thoái hóa và tiến hóa. Nếu muốn tăng cường chiêu thức của linh thú, cần mượn năng lượng tinh khiết cao độ từ tinh thể.”
Minh Hữu mượn tạm viên ngọc băng từ Đại Bạch: “Đại Hắc, cậu cũng có thuộc tính băng, muốn thử dùng dị năng trong hình dạng này không?”
Arthur nhảy xuống từ lòng Đại Bạch, kiêu hãnh vẫy đuôi: “Thử thì thử. Trước tiên hãy biến tên đần kia thành tượng băng đi.”
Đại Hôi nghe hiểu.
Đại Hôi vội nhảy ra trốn sau lưng Đại Bạch.
Dù không hiểu tại sao con mèo đen kia lại thu nhỏ được, nhưng hình dáng nhỏ bé của nó khiến Đại Hôi cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Tóm lại, đánh không lại, nên trốn.
“Đừng bắt nạt Đại Hôi.” Minh Hữu ngồi xổm trước mặt Arthur, đặt viên ngọc băng lên vòng tay Linh thú sư: “Cảm nhận nguồn năng lượng này… À, Đại Bạch, đi lấy một cái bát sạch lại đây. Đại Hắc, trước tiên hãy tạo một cục băng thử xem, lát nữa chúng ta ăn đá bào!”
“Đá bào? Cậu bảo ta dùng dị năng chỉ để làm đá bào?” Arthur dùng đuôi vỗ nhẹ vào chân Minh Hữu, nhưng không ngăn cản: “Ta muốn ăn đá bào vị thịt kho tàu.”
Minh Hữu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Được thôi, tôi sẽ nấu cho cậu một bát thịt kho tàu. Cậu muốn thịt kho tàu thêm đá, hay đá thêm thịt kho tàu? Hay là xé nhỏ thịt kho tàu rồi rắc lên đá?”