Mộ Nam Chi

Chương 12

Ở kiếp trước, Khương Hiến cũng đã từng dùng lý do như vậy.

Thế nhưng, không hiểu sao lúc này, khi nghe Bạch Tố nói vậy, nàng lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Theo lẽ thường, Bạch Tố lẽ ra phải hỏi trước xem Lý Khiêm là ai mới phải chứ?

Từ lúc gặp lại Bạch Tố đến giờ, mọi thứ xảy ra đều khiến Khương Hiến bất ngờ liên tiếp. Đầu óc nàng đã hơi rối loạn.

Nàng đơn giản gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, mỉm cười nói:

“Cũng được. Chúng ta về phòng nghỉ ngơi, chờ Tào Thái hậu rời đi rồi hẵng qua thỉnh an Thái hoàng Thái hậu.”

Y hệt như kiếp trước.

Bạch Tố bật cười khanh khách, đáp:

“Được.”

Hai người cùng nhau quay về Đông Tam Sở.

Từ trước, tuy Bạch Tố cũng ở Đông Tam Sở, nhưng Khương Hiến trụ ở phía đông, còn Bạch Tố trụ ở phía tây. Ba năm trước, Thái hoàng Thái hậu nhận thấy hai cô nương đã trưởng thành, nên phân phó dọn Tây Tam Sở cho Bạch Tố. Tuy vậy, ngày thường Bạch Tố vẫn dành phần lớn thời gian ở Đông Tam Sở để bầu bạn với Khương Hiến.

Lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi phân phó cung nữ truyền tin đến Đông Noãn Các, Bạch Tố cởϊ áσ choàng, ngồi xuống giường đất cạnh cửa sổ, cùng Khương Hiến kể chuyện những gì nàng nhìn thấy và nghe được trong lần trở về Bắc Định Hầu phủ.

Khương Hiến lắng nghe cẩn thận, đồng thời hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ mười mấy năm trước.

Chưa uống hết vài chén trà nhỏ, Mạnh Phương Linh đã bước vào, khẽ cười, uốn gối hành lễ với hai người:

“Thái hậu nương nương đã trở về Khôn Ninh Cung. Thái hoàng Thái hậu nghe nói Hương quân đã hồi cung, liền mời Quận chúa bồi Hương quân cùng đến Đông Noãn Các nói chuyện.”

Khương Hiến và Bạch Tố lập tức thay xiêm y, chải đầu lại, rồi được cung nữ và nội thị vây quanh, cùng đi đến Đông Noãn Các.

Tại phòng trong Đông Noãn Các, Thái hoàng Thái hậu và Thái Hoàng Thái Phi đang ngồi trên giường đất sát cửa sổ. Vừa thấy Bạch Tố bước vào, Thái Hoàng Thái Phi liền ngồi dậy, mắt đỏ hoe, vươn tay gọi lớn:

“Ta Chưởng Châu!”

Sự xúc động và nghẹn ngào của Thái Hoàng Thái Phi khiến Bạch Tố cũng không kìm được, mắt nàng lập tức ươn ướt, giọng nghẹn ngào gọi:

“Thái Hoàng Thái Phi!” rồi quỳ xuống trước giường đất.

“Ngươi đứa nhỏ này!” Thái hoàng Thái hậu trách yêu:

“Đã trở lại thì tốt rồi, sao phải hành đại lễ thế này? Không phải dịp lễ Tết, không cần làm vậy.”

Nói rồi, bà quay sang Thái Hoàng Thái Phi, trách móc:

“Nói chuyện thì nói chuyện, khóc cái gì? Mới vài ngày không gặp, có đáng như thế không?”

Dứt lời, Thái hoàng Thái hậu liếc nhìn Thái Hoàng Thái Phi một cái, khiến bà vội vàng rút khăn tay lau khóe mắt, vừa cười vừa nói:

“Ta không phải vì vui mừng sao?”

“Nếu vui mừng, vậy đừng rơi nước mắt nữa.” Thái hoàng Thái hậu đáp, ý bảo Bạch Tố ngồi xuống bên cạnh mình:

“Ngươi đừng để ý cô nãi nãi của ngươi, bà ấy nhớ ngươi quá thôi. Ngươi về cung từ bao giờ? Đã dùng bữa trưa chưa? Bảo Ninh giữa trưa chỉ ăn non nửa chén cơm, chắc cũng đói rồi. Ta đã dặn phòng bếp nhỏ làm bánh đậu ve cho các ngươi lót dạ, lát nữa chúng ta cùng ăn cháo rau xanh.”

Khương Hiến bước tới hành lễ với Thái hoàng Thái hậu và Thái Hoàng Thái Phi, sau đó ngồi xuống bên cạnh hai người, tò mò hỏi:

“Thái hậu nương nương đến đây làm gì? Vì sao còn mang theo Lý Khiêm, nhi tử của Lý Trường Thanh, đến gặp ngài?”

Vừa hỏi, nàng vừa liếc mắt quan sát Thái Hoàng Thái Phi qua khóe mắt.

Sắc mặt Thái Hoàng Thái Phi khẽ thay đổi, nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Thái hoàng Thái hậu thản nhiên đáp:

“Ta dù sao cũng là bà bà. Thái hậu nương nương dù không thường xuyên đến, cũng phải ghé qua một lần. Còn về Lý Khiêm, gặp trong cung thôi. Thái hậu nương nương muốn cất nhắc hắn, ta cũng thuận nước giong thuyền, giúp bà ấy giữ thể diện. Chẳng có gì to tát cả.”

Cất nhắc Lý Khiêm là ý của Tào Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu sao lại phải nể mặt bà ta?

Khương Hiến hừ lạnh trong lòng.

Biết rằng hỏi thêm cũng chẳng thu được gì, nàng không tiếp tục. Thay vào đó, nàng cười hì hì cùng Bạch Tố ăn điểm tâm, rồi bồi Thái hoàng Thái hậu và Thái Hoàng Thái Phi đánh bài.

Mãi đến khi đèn hoa trong cung rực sáng, nàng mới trở về Đông Tam Sở.